
ư thế chứ ? Ông ta già hay trẻ
thì có liên quan gì đến mình. Mình chỉ cầu mong, ông ta không còn gây
phiền phức cho bố mẹ mình nữa. Nếu không, mính sẽ không tha thứ cho ông
ta.”
Phong Đạt tuy cảm động trước mối chân tình của Trác Phi Dương dành cho
mẹ mình, nhưng không bao giờ muốn anh ta trở thành gánh nặng cho cuộc
hôn nhân của họ. Đã có rất nhiều lần, Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm gây sự cãi nhau vì Trác Phi Dương, nguyên nhân chủ yếu là do Thư Phàm thấy có
lỗi với Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương là con người quá cứng rắn và cố chấp, đã yêu ai rồi thì
vĩnh viễn cũng không muốn thay đổi, mặc dù người đó đã có chồng, và đã
có hai đứa con sinh đôi 18 tuổi.
Tháo mũ bảo hiểm, đưa cho Phong Đạt, Thủy Tiên quan sát cửa quán cà phê trước mặt.
“Anh Đạt, anh đưa em đến đây làm gì ? Đến để uống cà phê sáng sao ?”
Thủy Tiên hiếu kì hỏi, nhướng mày nhìn Phong Đạt, không tin anh trai
mình hôm nay lại có nhã hứng như thế. Bình thường, Phong Đạt ghét nhất
là phí phạm thời gian ngồi uống cà phê trong một cái quán nào đó.
“Đúng, anh đưa em đến đây để uống cà phê. Em không muốn uống cà phê sáng với anh sao ?” Phong Đạt không muốn nói sự thật cho Thủy Tiên biết. Dù
sao Thủy Tiên cũng đã gián tiếp gặp mặt Trác Phi Dương rồi, huống hồ
Thủy Tiên lại là một cô gái có tính cách hiếu kì và tò mò có thừa,
chuyện gì cũng muốn xen vào để xem náo nhiệt.
Thủy Tiên kinh ngạc, mở to mắt nhìn anh trai: “Anh không đùa em chứ ? Anh đưa em đến đây thật sự chỉ để uống cà phê thôi sao ?”
Phong Đạt thầm khen ngợi cô em gái tinh ý, nhưng tuyệt nhiên không nói
ra ngoài miệng: “Nếu em không muốn uống cà phê sáng với anh, em có thể
đi về.”
Phong Đạt tút chìa khóa xe, khoác Balô trên vai, lững thững đi vào trong quán.
Thủy Tiên nghi hoặc nhìn theo. Ngẫm nghĩ một chút, thấy đi theo Phong
Đạt vẫn tốt hơn đi về nhà, Thủy Tiên vội đi theo Phong Đạt vào trong
quán.
Phong Đạt biết sớm muộn gì em gái cũng đi theo vào, nên không mấy để ý.
Quả nhiên, Phong Đạt vừa kéo ghế ngồi xuống, Thủy Tiên đã kéo ghế, ngồi
đối diện với mình.
Hai anh em chọn một chiếc bàn kê gần cửa quán. Từ đây, Phong Đạt có thể quan sát khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính.
“Xin hỏi, quý khách dùng gì ?” Một cô nhân viên nữ hơn 20 tuổi, mặc đồng phục nhân viên màu cam nhạt, lễ độ hỏi hai anh em.
“Cho em một ly Capuchino.” Thủy Tiên tươi cười, chớp mắt nhìn cô phục vụ.
Cô phục vụ lúc này mới để ý đến sự giống nhau của hai anh em nhà họ
Hoàng, ngay cả mấy vị khách ngồi gần bên cạnh cũng hiếu kì nhìn cả hai.
Phong Đạt sớm đã quen với cảnh hai anh em đi đâu và làm gì cũng được người khác đặc biệt để ý.
“Cho tôi một ly cam vắt.” Phong Đạt cực lực ghét uống cà phê, ghét uống
Capuchino. Phong Đạt không thấy mấy thứ đồ uống đó có một chút bổ béo
gì, chỉ tổ khiến bị sâu răng.
Cô phục vụ nhìn họ thêm một lượt, mới chào cả hai, sau đó rời đi.
“Anh hai, chúng ta nổi tiếng ghê. Em nghĩ anh nên chụp mấy kiểu ảnh
chung của hai chúng ta, sau đó đăng lên báo giấy và báo mạng, thế nào
chúng ta cũng sẽ trở thành một ngôi sao ăn ảnh.” Thủy Tiên cười hì hì,
nheo mắt trêu Phong Đạt.
Phong Đạt hừ lạnh, không nể mặt, bảo em gái: “Nếu em muốn, em có thể đi
dự thi trở thành người mẫu. Rất tiếc, anh chưa từng có ý muốn thu hình
ảnh của em vào trong ống kính của anh.”
“Anh hai….” Thủy Tiên lừ mắt, căm phẫn gắt nhỏ: “Anh mà còn nói móc em nữa, liệu chừng em sẽ đi méc bố mẹ là anh ăn hiếp em.”
“Đồ trẻ con.” Phong Đạt không bị ảnh hưởng một chút nào với mấy lời đe
dọa của Thủy Tiên, dường như Phong Đạt đã sớm quen với điều đó.
Cô phục vụ bưng nước uống cho hai anh em.
Thủy Tiên xoa hai tay vào nhau, mắt rực sáng nhìn hình trái tim nổi trên bề mặt Capuchino.
Phong Đạt có thể nhìn thấy cái đuôi thỏ đang ve vẩy sau lưng Thủy Tiên, còn hai cái tai thỏ đang cúp lại.
Phong Đạt bất đắc dĩ lắc đầu, không hiểu ly Capuchino xám xịt kia thì có gì hấp dẫn, mà trông Thủy Tiên như đang được uống nước trường sinh bất
lão.
“Ngon quá !” Thủy Tiên bừng bừng hứng trí reo nhỏ: “Anh hai, anh có muốn uống một ngụm không ?”
“Không, cảm ơn em.” Phong Đạt đã hết chịu nổi tính cách mơ mộng viển
vông tựa một con búp bê bằng thủy tinh của Thủy Tiên rồi. Phong Đạt đang hối hận vì đã quá dễ dãi đồng ý đưa Thủy Tiên đến đây, lẽ ra nên để
Thủy Tiên ở nhà chơi với ông nội mới phải.
Không muốn nhìn em gái thêm nữa, Phong Đạt tập trung nhìn ra khung cảnh
hai bên đường, đặc biệt chú ý đến cánh cổng ra vào toà cao ốc Trác Thị.
Phong Đạt đã điều tra rất rõ, Trác Phi Dương thường xuyên đi làm vào
buổi sáng, buổi chiều hơn 4 giờ rời công ty. Phong Đạt hy vọng có thể
gặp được Trác Phi Dương.
Càng nghĩ Phong Đạt càng thấy thú vị và buồn cười. Một người là Bách
Khải Văn, còn người kia là Trác Phi Dương, cả hai đều khiến Phong Đạt có hứng thú muốn tìm hiểu. Hai người bọn họ so với bố, và chú Vũ Gia Minh
đều cân tài cân sức. Phong Đạt thấy mình thật may mắn khi được những
người kiệt xuất như bố và chú Vũ Gia Minh dìu dắt.
Đang lúc Phong Đạt chìm vào trong suy tư, cười tủm tỉm một mình, chiếc