
ì.
Sau đó thái độ của hắn càng làm cho ta không hiểu được. Hắn ở trước mặt người
khác càng thêm kính cẩn cũng gọi ta là Tứ cô nương. Nhưng khi không có ai hắn
lại tùy ý thân mật hơn rất nhiều, gọi ta là Tiết Lệ.
Tuy rằng là như thế, nhưng quan hệ của chúng ta lại hòa hoãn rất nhiều, ít đi
mấy phần dò xét, nhiều thêm mấy phần tự tại. Chỉ là tình hình bên ngoài lại
tương phản, thổ phỉ đã đến 1 lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba...
Cho dù Chu Cố dốc toàn lực, nhưng thổ phỉ tới “mượn lương” càng ngày càng
nhiều, cũng càng ngày càng mất khống chế, thậm chí còn có tin truyền đến “quan
binh bị thổ phỉ đánh bại”. Chu Cố quyết định dứt khoát, cho ta đến hai điền
trang, tập họp tất cả tá điền, những người khỏe mạnh cản ở phía sau, vây quanh
người già, phụ nữ và trẻ con rút lui đến huyện thành.
Ta vội vàng kiểm tra lại quân nhu lương thực, đi theo đội ngũ quanh co khúc
khuỷu rời đi. Thật may là ban đầu ta rất coi trọng việc trồng trọt bằng sức súc
vật, nhờ tá điền nuôi không ít trâu ngựa, cũng làm cho đội ngũ chạy nạn tăng
tốc độ hơn rất nhiều. Thật là vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng.
Ngay sau khi chúng ta vào thành huyện, bọn lưu phỉ dựng cờ Bát Đại Vương Kỳ,
cướp sạch phụ cận nông thôn xung quanh, rồi bao vây huyện thành. Khiến ta sững
sờ chính là Thiên hộ (người đứng đầu cẩm y vệ) và Huyện lệnh vào đêm ngày thứ 2
bị bao vây đã trộm mở cửa thành chạy trốn. Ngàn lính ở doanh trại khi kiểm lại
chỉ có hơn trăm, toàn người yếu ớt vô ích.
Chu Cố cười khổ nói với ta, ta ngơ ngác nhìn hắn.”Làm thế nào bây giờ?” Ta hỏi.
Hắn nhẹ nhàng cười, rũ mắt xuống.” Tiết Lệ, tin tưởng không? Ta lên ngựa có thể
trị quân, xuống ngựa có thể trị dân. Đám ô hợp kia không chịu nổi một kích.”
Thẳng thắn mà nói, ta không tin.
Nhưng ta rất ngạc nhiên,
thật sự có thể phòng thủ thành công... Mặc dù mới chỉ là ngày đầu tiên.
Ta cũng không biết tình hình chiến đấu có bao nhiêu thảm thiết, chỉ biết là
tiếng chém giết vang động khắp đất trời, người bị thương số lượng càng nhiều.
Ta cùng tất cả người già yếu và phụ nữ, trẻ em xé vải làm băng, rửa sạch vết
thương, nấu thuốc nấu cơm, loay hoay cả ngày chân không chạm đất? Bôi thuốc,
chăm sóc cẩn thận người bị thương, lại lo chôn cất cho những hộ nghèo có người
chết, cho nên ta không biết rõ tình hình.
Khi sắc trời càng tối, hai bên cũng gióng trống thu binh, Chu Cố biểu tình rất
hài lòng.
Thẳng thắn mà nói, ta còn có chút mơ mơ màng màng. Chu Cố không có công danh
trong người, ngay cả là tú tài cũng không phải. Huyện lệnh An Nhạc chạy trốn
huyện chỉ còn lại một người tuổi còn trẻ làm chủ, hắn lập lời thề cùng An Nhạc
huyện cùng sống cùng chết khiến chúng ta rất vui mừng, nhưng hắn vẫn tin tưởng
đem binh quyền giao cho Chu Cố...
Một dân thường.
Đến bây giờ ta còn không có làm hiểu Chu Cố đã làm thế nào.
Càng làm cho ta không hiểu nổi chính là, Chu Cố từ lúc nào đã huấn luyện thủ hạ
của ta trở nên dũng mãnh như vậy? Ta thật sự không nghĩ tới những nông phu thật
thà chất phác, giương cung bắn tên, cầm thương có thể thủ thành.
“Ta đã nói với cô muốn luyện dân đoàn (binh lính địa
chủ)nha.” Chu Cố bình thản ung dung, “Cô quên? Chính là
món nợ của ta và cô vào ba năm trước đây...”
“... Ta không biết cái gì gọi là luyện dân đoàn.” Ta lúng túng nói, “Ta cho là
diễn tập đánh trận.”
Hắn không nhịn được bật cười, “Ta đến huyện thành mua cung, để nghiêm chỉnh
trong kho.”
“Ta không có chú ý.” Ta cảm thấy như đưa đám.
Ta chú ý vĩnh viễn chỉ là trong phòng bếp của tá điền có cái gì, họ mặc cái gì,
người nào đi chú ý trong nhà có cung tên, đao thương hay không? Nếu nhìn thấy
ta cũng cho là đồ dùng để săn thú, ta chỉ quan tâm hạ nhân có đầy đủ dinh dưỡng
không, có đủ trứng hay không... Trứng ăn rất tốt. Dù sao ta cũng là người chậm
chạp.
“Chu Cố...” Ta giúp hắn băng bó vết tên trên cánh tay, mặc dù không sâu, nhưng
vẫn thật dọa người.
“Hả?” Hắn quay đầu lại, “Sợ sao? Đừng sợ, vẫn chống đỡ được. Những lưu phỉ này
vốn là cơ dân (dân nghèo, đói), cô
nên nhìn những thứ bọn họ cầm toàn là sài đao rách nát (dao che củi), cũng
không có đồ công thành. Thang mây cũng không có... Ai, công thành cũng không
phải là dựa vào nhiều người là được.”
“Ta không sợ. Có việc làm sẽ không sợ...” Nói cũng kỳ quái, rõ ràng chết không
ít người, ta cũng không thấy sợ.
Chiến tranh thật là một thứ quái dị, giống như tất cả không khí đều trở nên
nhiệt liệt điên cuồng. Ta chỉ chú ý có thể cứu nhiều thêm một người, nấu nhiều
thêm một chén cơm, hoàn toàn chuyên chú lập tức, đối mặt người chết ta sẽ cảm
thấy ưu thương, nhưng ta quan tâm đến người còn sống hơn.
Kỳ quái, tại sao ta lại không lo lắng cho Chu Cố? Thật giống như là ta đã chắc
chắn, hắn nhất định sẽ còn sống trở về. Nói không chừng, bản chất ta là người
vô tình.
“Thất thần?” Chu Cố đưa tay ở trước mắt ta lắc lắc, “Được rồi. Chúng ta còn có
bao nhiêu lương thảo? Nước giếng có phái người trông coi không? Nhớ nói với chủ
bộ đại nhân để lấy chìa khóa kho lương thảo. Lương thực chúng ta mang tới tuyệ