
ại về sớm như vậy. Anh tan làm rất
muộn, thậm chí có khi rạng sáng mới về đến biệt thự. Vậy mà hôm nay anh
lại về sớm khiến trong lòng cô rất thấp thỏm.
Cô thừa nhận hành động vừa rồi của mình khá trẻ con, dù sao đây cũng là biệt thự của anh, cô có thể trốn đi đâu được chứ?
Mọi lý do đều rất khiên cưỡng, thật ra cô rất sợ khi gặp anh.
Thậm chí còn có tâm lý muốn trốn tránh.
Đúng là, là trốn tránh…
Cô sợ đôi mắt đen láy của anh...
Sợ lồng ngực rắn chắc mà ấm áp của anh...
Sợ cánh tay thường xuyên ôm lấy cô của anh...
Thật ra cô sự nhất chính là...
Cô yêu anh...
Sau đó sẽ lại bị anh làm tổn thương...
Khiến cô thua một cách triệt để!
Không!
Kỳ Hinh nhíu chặt mày lại, cô lắc lắc đầu muốn xua tan ý nghĩ đó đi.
Tiếng bước chân vọng đến...
Tiếng bước chân trên hành lang ngày càng gần, Kỳ Hinh ngẩng đầu, ánh mắt đầy phức tạp và sợ hãi.
Là bước chân của Lăng Thiếu Đường!
Hai năm trước, cô đã chờ mong bước chân này đến thế nào, chỉ vì tiếng bước chân đó thôi mà cô còn thức trắng đêm để chờ anh về.
Nhưng hôm nay cô lại phát hiện ra, tiếng bước chan này thật ra...
Khiến cô rất sợ...
Tại sao lại thế?
Hai năm trước là hy vọng... Hai năm sau là tuyệt vọng...
Cô bất giác siết vòng tay lại, ôm chặt lấy người mình hơn, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tiếng bước chân của Lăng Thiếu Đường hết sức tự tin và vững vàng nhưng cũng hết sức trầm ổn.
Cửa phòng được mở ra…
Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn bước vào phòng ngủ, ngay sau đó, anh đóng cửa phòng lại ngay.
Trái tim Kỳ Hinh se lại, cô hơi chấn động nhưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.
- Sao lại ngồi dưới đất?
Giọng nói trầm thấp vang lên, không nghe ra cảm xúc gì.
Khi thấy Kỳ Hinh ngồi trên tấm thảm trải sàn, hàng lông mày kiếm của Lăng
Thiếu Đường hơi nhíu lại, khuôn mặt anh tuấn cũng phảng phất nét tức
giận.
Anh không thích khi thấy cô bất lực ngồi bên cửa sổ như vậy, mỗi lần cô như thế khiến anh rất đau lòng.
Kỳ Hinh ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu lên mặt Lăng Thiếu Đường khiến cô nhìn ra sự chân tình khác thường trên nét mặt anh.
Anh mặc chiếc áo sơ mi màu xám kết hợp cùng quần âu mà đen, cách phối hợp
hết sức đơn giản nhưng lại toát lên được sự xuất chúng và trầm ổn của
anh.
Vạt áo hơi mở ra, mơ hồ có thể thấy được lồng ngực rắn chắc
bên trong, hai tay áo cũng được xắn lên cao làm lộ ra những múi cơ bắp
săn chắc.
Tay trái của anh quấn một lớp băng gạc màu trắng, rõ ràng là vết tích của ngày hôm qua.
Cảm giác đau nhói không biết từ đâu quanh quẩn trong lòng Kỳ Hinh…
Lăng Thiếu Đường thấy Kỳ Hinh không đáp lời, trong lòng lại thấy không nỡ mắng cô.
Anh khẽ thở dài một hơi, khom lưng xuống bế cô lên khiến Kỳ Hinh nao nao trong lòng. Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại, anh bế cô vào lòng, ôm chặt lấy Kỳ Hinh, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.
- Đang nghĩ gì vậy?
Anh thấp giọng hỏi.
- Không… không có gì.
Cô thấy không tự nhiên, liền quay sang chỗ khác.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang trốn tránh của cô, Lăng Thiếu Đường bỗng cảm thấy nhói đau.
Ngay từ khi bắt đầu, anh đã phát hiện ra bản thân anh rất thay đổi cảm xúc
trước sự tức giận của cô, nhưng dù gì anh cũng là người giỏi che giấu
cảm xúc nên không bộc lộ nhiều biểu cảm ra ngoài.
- Chuyện ngày hôm qua tôi không muốn xảy ra một lần nào nữa!
Lăng Thiếu Đường nói bên tai cô.
Anh vô cùng thân thiết khi ôm cô vào lòng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại cực kì nguy hiểm.
Kỳ Hinh hơi hoảng sợ, dường như cô còn có thể ngửi thấy mùi máu trên bàn tay trái của anh.
Rốt cuộc cô đã biết vì sao phải trốn tránh anh rồi!
Cô sợ sự thô bạo và khát máu của anh, khi anh quất dây lưng xuống giường, cô thật sự rất hoảng sợ.
Tuy dây lưng không đánh vào người cô nhưng một Lăng Thiếu Đường như vậy rất xa lạ với cô.
Nhưng biểu cảm của cô lại khiến Lăng Thiếu Đường thấy rất hứng thú.
Ngón tay anh nhẹ nhàng quay đầu Kỳ Hinh lại, hơi thở của đàn ông đan cài cùng hơi thở của cô.
Hơi thở đàn ông lạnh lùng ấy nhắc nhở Kỳ Hinh rằng cô không thể trốn tránh!
- Em sợ cái gì? Hả? – Giọng nói của anh lại hết sức dịu dàng.
- Không sợ gì hết! – Cô nhanh chóng phủ nhận.
- Ngoan, nói cho tôi biết em sợ cái gì? – Thanh âm của anh hết sức nhẹ
nhàng, khuôn mặt tuấn tú cực kì dịu dàng, mê hoặc lý trí của cô. Sự dịu
dàng ấy của anh khiến từng con sóng nổi lên trong lòng cô, nhưng lý trí
lại không ngừng nhắc nhở cô rằng đằng sau đó luôn ẩn chứa sự nguy hiểm.
- Tôi... không sợ! – Kỳ Hinh hoảng hốt, cả người cô cũng hơi run lên.
Anh hơi mím môi lại, hai tay siết chặt người cô hơn. Anh nâng mặt cô lên, từ trên cao nhìn xuống cô:
- Chẳng lẽ em...
Anh cong cong khóe môi: “Em sợ tôi?”
- Tôi không sợ anh, không sợ anh! – Rõ ràng là lý trí của cô đã suy sụp.
Ngay sau đó, Kỳ Hinh bưng hai tay che mặt lại, nức nở.
Anh đau lòng nắm chặt lấy tay cô... Anh biết cô đang sợ!
Chắc chắc là biểu cảm và hành động ngày hôm qua của anh đã dọa cô! Nhưng anh thật sự không thể tha thứ cho suy nghĩ muốni rời khỏi anh của cô được.
Nếu còn có lần sau thì anh không dám đảm bảo bản thân anh sẽ làm