
ệng nhỏ nhắn của cô.
Anh bừa
bãi đùa bỡn bốn phiá, dùng sức hút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng
cô, hấp thu toàn bộ mật ngọt của cô, MiuMeoCiulê。qღuý。đôn khiến cô bất
lực chỉ có thể thì thào rên rỉ.
Kỳ Hinh mở đôi mắt mê ly ra, đôi mắt nhiễm một tầng sương mù, cực kì mê hoặc nhìn anh.
"Đường...em rất yêu anh..."
Cô nhỏ giọng nỉ non, giống như giọt nứơc thẩm thấu vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của Lăng Thiếu Đường.
"Cô bé ngoan...để anh yêu thương em thật tốt..."
Cô gái nằm ở bên dưới đẹp như vậy khiến dục vọng của anh đã đạt đến điểm cao nhất.
Thân thể của Kỳ Hinh dần dần bị hòa tan, cánh tay trắng mịn không tự chủ
đựơc đặt lên cổ anh, cô mê loạn đáp lại, trầm luân trong thứ tình cảm
điên cuồng mà Lăng Thiếu Đường đem lại...
Tình cảm mãnh liệt tạm
dừng, Kỳ Hinh lười nhác ghé vào khuôn ngực nóng bỏng của Lăng Thiếu
Đường, từng đợt chiến đấu hăng hái khiến cô như người bị gây mê.
"Vật nhỏ, mới như vậy đã mệt mỏi?"
Lăng Thiếu Đường hôn lên tấm lưng trắng nõn của cô, anh nỉ non hỏi, bàn tay
to nhẹ vỗ về lên da thịt trơn nhẵn của cô giống như muốn đòi hỏi thêm
thứ gì đó. "Không cần!" Cô mệt mỏi không còn chút sức lực chỉ có thể phẩy nhẹ qua
bàn tay tà ác của anh, nhưng giọng nói của cô lại như chú chim non đang
hoảng sợ.
Kích tình kịch liệt vừa mới qua, giống như muốn cướp đi mạng sống của cô khiến trong lòng cô vẫn đang còn sợ hãi.
Lăng Thiếu Đường bắt được tay cô, nụ hôn không ngừng từ mu bàn tay dọc đến cánh tay trắng nõn của cô.
"Không cần như vậy! Anh xấu lắm!" Kỳ Hinh mắc cỡ đỏ mặt, muốn thu tay trở về.
"Anh rất hư sao? Vừa đúng lúc lại có người bày ra bộ dáng đang hưởng thụ đấy!"
Ngón tay thon dài của Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, nó hơi sưng lên, nhưng lại rất mê người, anh nhanh chóng hôn
trộm lên môi cô rồi cười ha ha nhìn biểu cảm của Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh trừng mắt nhìn anh.
Lăng Thiếu Đường ôm cô vào trong ngực, biết cô đã mệt muốn chết rồi, cho nên quyết định để cho cô nghỉ ngơi một chút.
"Buổi cạnh tranh đấu thầu ngày mai chắc cũng không căng thẳng lắm đâu!" Anh tỉ mỉ giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên
trán.
Nhất thời trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy ấm áp, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên ngực anh: “Đường, cám ơn anh!”
Cô biết vì muốn mình giảm bớt áp lực nên Lăng Thiếu Đường mới dẫn cô ra
ngoài hai ngày, tuy rằng ngoài miệng anh không nói nhưng cô vẫn có thể
cảm nhận được.
Lăng Thiếu Đường trìu mến hôn cô một cái: “Đúng rồi, đêm đó em tham dự buổi đấu giá có mua được gì không?”
Khuynh quốc nhan - -
Bỗng chốc Kỳ Hinh nghĩ tới thứ vật phẩm quý giá đó, nhưng lập tức, cô
nhăn mày lại bởi vì đồng thời cô cũng nhớ ra chuỗi dây chuyền!
Đây là vòng cổ Cung Quý Dương tặng cho cô!
Vừa nghĩ đến đây, đầu cô muốn nổ tung!
“Hinh Nhi, sao thế?” Tâm tư kín đáo của Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường thu hết vào trong đáy mắt, anh thấp giọng hỏi.
Kỳ Hinh thở dài một hơi, sau đó cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng lên, đi
đến ngăn tủ bên cạnh, từ bên trong cô lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.
“Đường - -” Giọng nói của cô ngọt như đường, cô đưa cái hộp đến trước mặt anh.
Kỳ thực cô đã do dự không muốn nói vụ này cho Lăng Thiếu Đường nghe,
cuối cùng cô vẫn quyết định nói cho anh nghe, bằng không nếu sau này bị
anh phát hiện, với tính cách của anh nhất định anh sẽ giận dữ.
Lăng Thiếu Đường nhướng mi, anh cảm thấy vẻ mặt của Kỳ Hinh có chút kì quái, vì thế, liền mở chiếc hộp ra - -
Một chuỗi dây chuyền màu vàng đính kim cương lóe sáng, ánh sáng trong
phòng càng làm chuỗi dây chuyền nổi bật hơn, mà những khối kim cương này được chế tác rất khéo léo, nhìn chỉ số Carat cũng biết chuỗi dây chuyền này rất đắt tiền.
“Hinh Nhi, em thật có mắt nhìn! Sắc màu của chuỗi dây chuyền này được quốc tế đánh giá là ‘Fancy Intense Yellow’ đấy!”
Lăng Thiếu Đường cười nói, kỳ thực anh cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì
Kỳ Hinh không bao giờ có hứng thú với các loại trang sức đắt tiền.
Nhưng anh không thể không thừa nhận, chuỗi dây chuyền này cực kì có giá trị.
Kỳ Hinh cúi đầu, cắn môi, không nói câu nào.
“Hinh Nhi, em có chuyện gạt anh!” Lăng Thiếu Đường liếc mắt nhìn vẻ mặt
muốn nói rồi lại thôi của cô, bàn tay to nhẹ nhàng kéo thân thể của cô
qua, vây cô ở trong ngực mình, nhẹ nhàng hỏi.
Kỳ Hinh nhẹ thở một hơi, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của Lăng
Thiếu Đường: “Đường, chuỗi dây chuyền này là người khác đưa cho em, em
chỉ thích hộp trang sức chứ không phải chuỗi dây chuyền này!”
Lăng Thiếu Đường nhẫn nại không ngắt lời cô, anh chỉ lẳng lặng nhìn chằm Kỳ Hinh, chờ cô nói xong.
“Người đưa cho em sợi dây chuyền này là - - Cung Quý Dương!” Kỳ Hinh nhỏ giọng nói.
Lăng Thiếu Đường nhăn mày lại!
Cung Quý Dương! Hóa ra là hắn! Không ngờ hắn đã đến Provence từ trước!
Trên môi anh xẹt qua một nụ cười như có như không, giống đang tự hỏi, lại giống như đang tìm tòi một điều gì đó.
Lăng Thiếu Đường đùa bỡn chuỗi dây chuyền trong tay, Cung Quý Dương,
kiểu chơi đùa của cậu càng ngày càng khác người, bây giờ lại muốn đào
khoét từng xó nhà của mình, ngay cả người phụ nữ của