
lệnh!"
"Chào!"
"Lục Phạm, cậu phải biết, cô nhóc đó chính là mạng của tôi!"
"Lão đại, mạng của anh chính là mạng của các anh em chúng tôi!" Lục Phạm lắc đầu một cái rồi đi, thật ra thì cậu cũng muốn chiến đấu cùng với
các anh em biết bao.
"Lục Phạm, hãy tha thứ cho lòng riêng của Tư Mộ Thần tôi!" Quân nhân
chính là khát vọng được kiến công lập nghiệp trên chiến trường: "Đường
Tuấn, sắp xếp cho Lục Phạm trở về nước đi!"
Chờ tới khi Lục Phạm trở về nước, cậu nhìn thấy một Cảnh Tô đang chán
chường, giống hệt như đã mất đi linh hồn, giống như lại trở về dáng vẻ
của cô lúc mới tới đây.
"Chị dâu, chị dâu, chị chờ tôi một chút, chờ tôi một chút!" Cảnh Tô nhìn thấy cậu, bước chân không tự chủ tăng nhanh hơn, cô sợ, sợ nghe thấy
bất kỳ tin tức gì về Tư Mộ Thần.
"Chị dâu, chị dâu, lão đại có đồ muốn giao cho chị!" Lục Phạm không
nhanh không chậm đuổi theo ở phía sau, nếu như chị dâu cố ý muốn tránh
cậu cũng không được, lão đại đã nói không thể ép quá nóng vội.
Cảnh Tô nghe thấy lời này lập tức dừng bước lại trong nháy mắt, hai mắt
giống như lại có sức sống một lần nữa: "Là cái gì?" Có trời mới biết,
đây là câu nói đầu tiên mà cô mở miệng trong mấy ngày qua. Ngoại trừ
liều mạng làm việc, cô đều dùng tất cả thời gian để làm tê dại chính
mình.
"Chị dâu, chính là tôi đó!" Lục Phạm mỉm cười rạng rỡ. Trái tim của Cảnh Tô lại treo lơ lửng một lần nữa.
"Đi về rồi nói!" Một lúc sau, Cảnh Tô bất đắc dĩ nói lời này.
"Anh ấy đi đâu rồi hả?"
"Chị dâu, lão đại chỉ là đi ra ngoài mà thôi. Lão đại đã dặn tôi chăm
sóc cho chị thật tốt!" Lục Phạm nhìn chiếc vali đã đặt ở phòng khách,
trong lòng nghĩ mà sợ, nếu như chị dâu đi thật, thì lão đại không phải
là sẽ bỏ mặc tất cả vọt tới trước mặt chị dâu sao?
"Lục Phạm, mọi người trên thế giới này đều là lừa gạt lẫn nhau sống qua
ngày sao? Một lời nói dối sẽ phải cần dùng rất nhiều lời nói dối, tôi
không muốn sống ở trong một đống lời nói dối." Giây phút nhìn thấy buồn
phiền, khổ sở trong mắt Cảnh Tô khiến cho lòng cậu bỗng cảm động.
"Chị dâu, lão đại đi tới đảo Quyển Quyển rồi !" Tiếng nói của Lục Phạm rất nhỏ, nhưng mà trong khẩu khí lại lộ rõ sự bất đắc dĩ.
"Cậu không nên nói cho tôi biết!" Cảnh Tô nhìn chằm chằm ánh mắt của Lục Phạm có chút kỳ lạ, thậm chí có chút kích động.
"Chị dâu, chị…"
"Mang tôi đi!" Cảnh Tô kiên định không dời ánh mắt khiến cho Lục Phạm kinh hồn bạt vía.
"Chị dâu! Không, tôi có quân lệnh trong người!" Hiện tại, rốt cuộc cậu
cũng đã hiểu tại sao lão đại lại dặn dò ngàn lần vạn lần lúc quay về
không được tiết lộ hành tung của anh rồi.
"Lục Phạm, tôi nói rồi, nhất định sẽ theo sát ở bên cạnh anh ấy!" Giọng
nói của Cảnh Tô rất mềm mại, nghe rất đè nén, giống như là tố cáo, hoặc
như là phải chịu uất ức rất lớn! "Lục Phạm! Tư Mộ Thần vứt bỏ tôi rồi ra đi như vậy, con mẹ nó vậy lúc
đầu anh ấy còn tới trêu chọc tôi làm gì? Hoặc là tôi đi, hoặc là anh
mang tôi đi!"
Lục Phạm không biết phải nói gì: "Chị dâu, tôi dẫn chị đi!" Nhìn dáng vẻ Cảnh Tô tỏ rõ không đi không được, trong lòng cậu rất cảm động. Quả
nhiên là người phụ nữ của lão đại, ngay cả tức giận cũng khí phách như
vậy.
"A Tiêu, đề án kia tôi giao lại toàn bộ cho anh, bây giờ tôi phải đi đảo Quyển Quyển!" Cuối cùng Cảnh Tô khẽ thở dài một cái, ở đầu điện thoại
bên kia rất lâu sau vẫn không có âm thanh.
"A Tiêu?"
"Cảnh Tô, không đi không được sao?" Vương Tiêu dường như cảm thấy nếu như cô đi rồi, thì anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
"A Tiêu, bên phía công ty nhớ xin nghỉ giúp tôi!" Cô sợ nghe thấy những
câu níu giữ, còn chưa đợi Vương Tiêu trả lời, cô đã trực tiếp tắt điện
thoại.
"Lục Phạm, đi thôi!"
"Chị dâu, nghỉ ngơi một đêm đã được không?"
"Không, đi thôi!" Kéo theo vali cô đã sớm chuẩn bị xong mở cửa đi ra ngoài.
"Đường Tuấn, triệu tập đội ngũ, tối nay ngồi chờ giặc ngoại xâm lên bờ,
dẫn theo các anh em tới các bến cảng chặn đường ." Ánh mắt của Tư Mộ
Thần đỏ tươi, vì nghiên cứu kế hoạch tác chiến, anh đã không ngủ không
nghỉ mấy ngày rồi.
"Dạ, thiếu tướng!"
"Báo cáo thiếu tướng, ngoại trừ số thứ tự 005 và 006, những người khác đã tập họp xong!"
"001"
"Có mặt!"
"Cậu dẫn người đi tới phía đông đổ bộ lên bờ Hải Cảng, bên bờ biển hãy
lặp đặt hải lôi, chỉ cần xe của kẻ địch vừa tới gần thì lập tức khởi
động hải lôi, để cho bọn họ có đi không có về."
"Dạ!"
"002"
"Có mặt!"
"Dẫn theo anh em đi tới phía tây bến cảng, bên kia là vách núi vách đá,
chỉ cần có người đi lên, các cậu biết nên làm gì đúng không?"
"Dạ, lão đại, cầm hỏa đạn tiếp đón! Khiến cho bọn giặc xâm lược bị đốt
mông phải quay về!" Tư Mộ Thần gật đầu một cái, trong ánh mắt và nét mặt tràn đầy hăng hái.
"003"
"Có mặt!"
"Phía nam sẽ do cậu phụ trách, cậu tương đối cẩn thận, địa hình ở phía
nam phức tạp, hiện tại cậu phải đi chọn lựa những anh em cậu muốn rồi
lập tức đi qua bố trí để bắn địa lôi càn quét ngay bây giờ!"
"Dạ!"
"004". Tư Mộ Thần nhìn Đường Tuấn, sắc mặt phức tạp, phía bắc là nơi đổ bộ lớn nhất, cũng là chỗ nguy hiểm nhất.
"Có mặt!"
"Tình thế ở phía bắc nguy hiểm n