
Mộ Thần hối hận, bản thân ngủ hai ngày hai đêm mới tỉnh
dậy, cả người mới dịu đi thì lại bị người đẹp trong ngực tra tấn.
Nhìn bộ dạng của Cảnh Tô, anh thật sự rất đau lòng, đây là người vợ
tương lai mà anh muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ, làm sao có thể nhẫn
tâm để cô chịu khổ sở?
Cảnh Tô lần lượt khiêu chiến thần kinh của bản thân, nhưng mà cũng chỉ
có anh mới có tư cách có được cô, nếu ngay cả bảo vệ cho cô cũng không
làm được, thì tương lai khi người kia đến, không phải là anh sẽ không
chịu nổi một kích sao?
“Anh ơi, anh ơi!”. Cảnh Tô thì thào nói, nhưng Tư Mộ Thần nghe rõ ràng.
“Bé con, là người anh nhỏ làm cho em thấy khổ sở sao? Không có việc gì,
chỉ cần trong lòng Tư Mộ Thần tôi có em thì bầu trời sẽ luôn quang
đãng!”. Con người rắn rỏi cũng có nhu tình.
“Ôm em một cái!”. Dường như nghe được lời nói ấm áp, trong tâm cũng được xoa dịu, cô nói mê.
“Tư Mộ Thần!”. Buổi sáng mở to mắt, cô nhìn thấy anh, không có kích động và bất an trước đó, cô chỉ cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, cô dùng tay véo má mình, kết quả người đàn ông nào đó
cầm tay cô đặt lên mặt anh, tay cô vung lên, hai người bị đau.
“Tin chưa?”.
Cảnh Tô nhẹ nhàng tựa vào người anh, “Anh không có việc gì là tốt rồi!”.
“Bé con, chỉ cần em không có việc gì thì Tư Mộ Thần nhất định sẽ không bỏ cuộc!”.
“Đói bụng!”.
“Anh cũng thế!”.
“Tôi đi nấu cơm!”.
“Bé con, đừng, để anh làm! Em ngủ tiếp một lát, mới có sáu giờ!”.
Lúc nói chuyện, Tư Mộ Thần đã rời giường ra ngoài.
Cảnh Tô an tâm khép mắt lại, không biết có phải do quá đói hay không,
khi cô ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp bay ra, cô không muốn ngủ thêm
một phút đồng hồ nào nữa, lập tức bật dậy đánh răng rửa mặt.
“Anh nấu cái gì thế?”.
“Em đoán!”.
“Cháo bí đỏ?”.
“Ừ”.
“Tôi thích món này nhất! Mộ Thần, anh tốt quá!”.
Bởi vì Cảnh Tô đã thay đổi xưng hô, bàn tay đang cầm nắp vung dừng lại
một chút, bé con, có lẽ em chưa phát hiện anh đã tiến vào trong lòng em
rồi? Anh thật sự rất mong chờ bộ dạng muốn yêu lại không dám yêu của em. Tư Mộ Thần suy nghĩ gian trá.
“Mộ Thần, tôi có thể ăn chưa?”.
“Có thể ăn!”.
“Hỏng bét rồi!”. Cảnh Tô vừa ăn được một nửa, đột nhiên dừng đũa.
“Hả?”.
“Tôi tìm việc làm”.
“Cho nên?”.
“Tôi bỏ việc không lý do đã ba ngày rồi!”.
“Vậy thì không cần đi làm! Yên tâm ở nhà là được rồi”.
“Tư Mộ Thần, tôi chỉ bị ép ở chỗ này, bây giờ chẳng lẽ ngay cả tự do làm việc của tôi anh cũng muốn cướp?”. Tính khí ngang ngược của Cảnh Tô nổi lên, lấy việc anh uy hiếp cô nói ra.
“Anh nói không được, em nhìn xem, vết thương trên người còn chưa lành, còn dám nói đi làm sao?”.
“Tư Mộ Thần, tôi có thể không đi làm, tôi cũng có thể lựa chọn rời đi,
cho dù cái đó quan trọng đối với tôi, nhưng vì tự do của tôi thì cần gì
phải cố!”. Cảnh Tô ném đũa trong tay xuống, bày ra bộ dạng thà làm ngọc
vỡ còn hơn ngói lành.
Tư Mộ Thần đau đầu, tính khí của cô bé này thật là, uy hiếp cô không
phải vì muốn cô ngoan ngoãn nghe lời sao! Thôi, vì kế hoạch lớn của bản
thân còn nhiều thời gian, bây giờ có thể thả cho cô ấy.
Tư Mộ Thần buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn cô!
“Bé con, em muốn đi làm, anh không cản, nhưng nếu công ty đó không cần em nữa, em phải ngoan ngoãn trở về!”.
“Thật sao?”.
“Thật! Nhưng mà anh có điều kiện!”. “Điều kiện gì?”. Cảnh Tô trừng mắt nhìn.
“Hôn anh một cái!”.
“Mặc kệ!”.
“Em đừng quên em đã nói, chỉ cần anh tỉnh lại thì em sẽ hôn anh một cái, anh có nhân chứng, để anh gọi bọn họ đến!”. Anh làm bộ cầm điện thoại
lên.
“Tư Mộ Thần, anh là tên vô lại, tôi hôn!”. Tính khí của Cảnh Tô cũng bị Tư Mộ Thần bức ra.
Tư Mộ Thần nhìn cô nổi trận lôi đình, cảm thấy cô thật đáng yêu. Ở trước mặt anh, cô không cần làm nhị tiểu thư nhà họ Cảnh?
“Cô bé, em mau hôn!”. Em phải nhanh!
“Đợi một chút sẽ chết sao!”. Cảnh Tô nói xong thì nhanh chóng che miệng
lại, trời ạ, cô nói cái gì đó? Cô không phải là Y Y miệng ở ngoài, trước kia cô còn luôn nói cô ấy. Lỗ tai nhỏ của cô đỏ bừng.
“Cô bé, em đang nghĩ chuyện xấu gì sao?”. Thừa dịp cô ngây người, Tư Mộ Thần đã đứng ở phía sau người cô rồi.
Cảnh Tô thẹn quá hóa giận một tay đẩy Tư Mộ Thần ngã xuống đất, ghé vào
ttreen người anh, hôn lên bờ môi anh một cái. Sau đó cầm lấy túi đi
thẳng không quay đầu lại.
“Cô bé, chìa khóa xe!”.
Cảnh Tô vừa mới đi tới cửa, bất đắc dĩ quay lại, đưa lưng về phía Tư Mộ Thần, nắm chìa khóa rồi đóng sầm cửa lại.
Tư Mộ Thần bất đắc dĩ, chật vật bò từ đất lên, xem ra anh phải thay băng rồi.
Đi đến gara, Cảnh Tô sờ sờ môi mình, vỗ vỗ tay lái.
Cảnh Tô ơi, Cảnh Tô, người ta bảo mày hôn một cái, làm sao mày lại hôn
miệng? Không được, cô sắp thành người tính cách phân liệt trước mặt Tư
Mộ Thần rồi, con người cô đi chỗ nào rồi hả? Con người bình tĩnh của cô?
Đúng rồi, anh bị cô đẩy ngã, miệng vết thương thế nào? Nhắn cho anh một tin được không?
Cô lấy điện thoại ra, nhắn cho Tư Mộ Thần một tin.
Tô: “Tôi không cố ý đẩy ngã anh, miệng vết thương của anh thế nào rồi?”.
Tư: “Không sao, anh thích sự không cố ý của em”.
Tô: “Anh, tên vô lại!”.
Tư: “Anh chỉ vô lại với