
Phỉ Á tựa vào giường, mắt
nhìn không chớp ra ngoài cửa sổ, sắp hết năm, mọi người đều hết sức phấn khởi, ý cười đầy mặt, trên cửa đều dán một đôi câu đối, còn ở đây,
trước cửa cũng đã treo một đôi đèn lồng lớn màu đỏ, nhưng nhìn vào mắt
Giang Phỉ Á lại châm chọc làm sao.
Cô nhìn từng chiếc lá cây héo úa, giờ cô cũng giống như chúng, có vẻ cô đơn chiếc bóng như thế.
Tại sao, nhiều chuyện như vậy đều đổ ập xuống nhà họ Giang, đầu tiên là rất nhiều tài sản của nhà họ Giang ra đi một cách không thể giải thích,
không biết tung tích, tiếp theo là sản nghiệp nhà họ Giang liên tiếp bị
đả kích, dù hiện giờ sản nghiệp nhà họ Giang đã được “Hoàng Đình” giúp
đỡ, cô biết sự giúp đỡ của “Hoàng Đình” đều là nể mặt mũi Cảnh Tô, trong lòng cô cũng cảm kích, nhưng một khi “Hoàng Đình” rút tiền rồi, nhà họ
Giang chẳng là gì cả, nói cho cùng, chẳng phải vận mệnh của bọn họ vẫn
bị nắm giữ trong tay kẻ khác sao.
Không biết hai người lớn trong
nhà hiện giờ ra sao, trong lòng cũng mong nhớ. Nếu như chuyện anh cả bị
họ biết được, có phải họ cũng nóng ruột đến chết hay không? Không, mình
không thể để hai người chịu loại đả kích đó, cô nhất định phải tìm được
anh cả trở lại trước khi họ biết, không được, bây giờ cô nhất định phải
lựa chọn hành động! Ánh mắt cô đột nhiên trở nên bén nhọn, trở nên độc
ác, không thể cho phép bản thân mình lề mề nữa rồi.
Tiếng mở cửa, Giang Phỉ Á không cần nghĩ cũng biết là Cảnh Tô, trong mắt cô có từng
tia oán hận thoáng qua, còn ẩn chứa sự châm chọc nhàn nhạt, nhưng lúc
quay lại, ánh mắt đong đầy nỗi ưu thương, vào lúc này không thể để lộ ra chút dấu vết nào.
“Tô Tô, sao cậu lại vào đây?”. Giang Phỉ Á vui vẻ nhìn cô, ngoắc ngoắc tay, để cô đến ngồi xuống bên giường, nụ cười
ngọt ngào vui vẻ lại treo trên mặt.
Cảnh Tô ngồi xuống bên
giường, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy kia, cũng không rõ trong lòng
là mùi vị gì. Mới có mấy ngày mà đã gầy đi nhiều như vậy, lúc sinh con
cũng không bảo dưỡng cho đàng hoàng, nhìn Giang Phỉ Á gần như bộ xương,
tròng mắt đã muốn lồi ra rồi. Tóc có vẻ khô vàng, trước kia cô ấy thích
vuốt tóc mình nhất, bây giờ đã bỏ mặc không chăm sóc ư?
“Nha Nha, có chuyện gì, cậu hãy nói ra đi, nếu khổ sở trong lòng, cậu hãy nói với mình!” Cảnh Tô cảm thấy mình chẳng làm được gì, cô cảm thấy như mình vô năng! Cô lặng lẽ cầm lấy chiếc lược, chải chuốt mái tóc rối bời, chí ít cũng không còn xơ rối, trông có tinh thần hơn một chút.
“Tô Tô,
mình biết rồi, cậu đừng lo lắng cho mình!” Giang Phỉ Á nghe những lời
này thì vẫn thầm có chút cảm kích, bởi vì ít nhất bây giờ, người bạn này của cô vẫn ở lại, bất kể chuyện trong nhà, hay là chuyện công ty, nếu
là người khác, thì dẫu mình có đi cầu xin cũng vô dụng, đã sớm cự tuyệt
mình, đều sợ gặp phải chuyện gì đó. Nhưng nghĩ đến những việc này đều do cô dẫn tới, tâm tình vốn nhảy nhót cảm kích lập tức chìm xuống.
Cảnh Tô có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của Giang Phỉ Á một cách rõ
ràng, cho nên cô hỏi rất cẩn thận, sợ kích thích đến cô ấy.
“Nha
Nha, anh Giang mất tích nhiều ngày như vậy rồi, cậu đều không nhận được
tin tức gì sao? Nếu thật sự có? Cậu không sao đấy chứ?” Thời gian trôi
qua càng nhiều, trong lòng bọn họ càng thêm lo lắng, hiện giờ mọi người
đều không biết Giang Phỉ Thiên ra sao.
“Không có, không có, Tô
Tô, mình không hề biết chút tin tức nào của anh cả!” Thần kinh Giang Phỉ Á căng thẳng, chỉ sợ Cảnh Tô biết được chuyện gì. Bây giờ ngay cả nằm
mơ cũng đề phòng bọn họ, cô sợ mình nói mớ, nói ra những chuyện này.
“Thật sao? Nha Nha, mình cảm thấy chuyện này rất không bình thường, có phải
anh Giang đã gặp chuyện gì hay không đây?” Cảnh Tô vẫn cảm thấy nếu nói
không có tin tức, thì nhất định là sẽ không có chuyện gì chứ nhỉ? Dù sao thì cũng không thể bốc hơi khỏi trần gian, hơn nữa Lục Phạm còn điều
tra địa điểm anh ấy xảy ra chuyện, nhưng Giang Phỉ Thiên lại hệt như
biến mất khỏi thế gian. Có lẽ Giang Phỉ Thiên cố ý muốn trốn tránh bọn
họ, có phải tất cả những việc bọn họ làm hoàn toàn là công cốc hay
không?
“Không thể nào, Tô Tô, cậu nói Tư Mộ Thần bọn họ trăm ngàn lần không được từ bỏ việc đi tìm anh cả, nhất định là anh ấy đã xảy ra
chuyện!” Giang Phỉ Á vừa nghe vậy liền sốt ruột, bây giờ nhất định anh
cả đang bị người kia hành hạ, nếu bọn họ đều buông bỏ anh ấy, vậy chẳng
phải cơ hội trở về của anh cả lại càng nhỏ hơn sao? Vả lại còn chưa chắc Diêu hồ ly sẽ thả người.
“Đừng nóng vội, Nha Nha, chúng mình
nói là không tìm bao giờ, chúng mình là nghĩ có nên xuống tay từ chỗ
khác hay không! Cậu có muốn đến hỏi cha mẹ cậu, xem ở chỗ hai người họ
có tin tức gì hay không?” Cảnh Tô biết Giang Phỉ Á nhất định không muốn
để người trong nhà biết, nhưng kiểu này mò kim đáy biển cũng không được, mà còn không biết phải điều tra như thế nào.
“Tô Tô, cậu nhất định phải giúp mình, nếu ngay cả cậu mình cũng không chịu, thì mình biết phải làm sao đây?”.
“Nha Nha, cậu đừng gấp gáp, không phải Mộ Thần bọn họ còn đang nghĩ cách đó
sao!” Cảnh Tô trách mình lắm mồm, tại sao lại hỏi Giang Phỉ