
ính là người phụ nữ
yêu thích của địch nhân của hắn!
Đêm qua, sau khi đồng ý thỉnh
cầu của Diêu Mộng Lan, suốt đêm hắn đã gọi điện thoại cho Giang Phỉ Á,
thương lượng kế sách, gạt Diêu lão bí mật bày ra chuyện này. Vì muốn bắt được Cảnh Tô,mà tiết mục video clip của anh trai Giang Phỉ Thiên này tự nhiên cũng được ký gởi qua nơi của cô.
Có thể nghĩ, lúc đó Giang Phỉ Á nhìn đến được trình độ lừa đảo khiếp sợ kia, cô nhất định là
không bỏ được bộ dạng thê thảm của anh trai cô, huống chi người đàn ông
tên Giang Phỉ Thiên từng là toàn bộ thế giới của Giang Phỉ Á, cô dường
như là xoay chung quanh Giang Phỉ Thiên, đến bây giờ làm sao có thể dễ
dàng xảy ra biến hóa chứ? Cho dù có là chồng, mối tình đầu của cô, một
tình yêu hồ đồ lờ mờ như vậy làm sao dễ dàng qua đi?
Hắn còn nhớ
rõ tiếng khóc của Giang Phỉ Á ở đầu bên kia điện thoại, trong lòng Giang Phỉ Á thống khổ bao nhiêu thì trong lòng hắn cũng đau khổ bấy nhiêu.
Hắn càng ngày càng không thích bộ dạng này của bản thân, trở nên lề mề
như vậy, hơn nữa lại càng nhân từ, nếu là trước kia, bản thân hắn chưa
từng nghĩ đến bộ dạng bây giờ của mình. Hắn thậm chí nghĩ đến khi nào
thì có thể không làm loại chuyện này. Thì sa chiếm được thì sẽ lo được
lo mất, vì muốn thủ hộ hắn liền trả giá càng nhiều.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Diêu Mộng Lan nhìn người đàn ông đang ngẩn người bên cạnh, hình như là bộ dáng không đành lòng.
“Không, không có gì!” Cường Tử lấy lại tinh thần, tiếp tục làm việc của mình.
“Người nấp chỗ bí mật đó, các người đi ra cho tôi! Diêu Mộng Lan, cô đi ra, có phải cô hay không, cô làm vậy không làm Nha Nha thất vọng hay sao?”
Cảnh Tô giống như phát điên hét lên, cô giơ ngón tay đẫm máu lên, hơn
nữa cô có thể chuẩn xác chỉ ra vị trí của bọn họ.
Khóe miệng Diêu Mộng Lan giương lên một nụ cười châm chọc, nhìn bộ dáng thống khổ của
Cảnh Tô, cô rất là vui vẻ. Thật lâu rồi cô không được sảng khoái như
vậy, Diêu Mộng Lan đột nhiên muốn cười, nụ cười suồng sã, cô rất là vui
vẻ! Sờ sờ nước mắt trên mặt, may mắn là bản thân không trang điểm đậm,
bằng không sẽ làm cho bản thân bê bết.
“Cảnh Tô, thật may là cô vẫn còn nhớ được tôi.” Giọng nói càn rỡ của Diêu Mộng Lan truyền ra.
“Diêu Mộng Lan, thả Giang đại ca ra! Có chuyện gì cô hãy nhằm vào tôi!” Cảnh Tô phẫn nộ rồi.
Thật uổng cho trước kia Giang Phỉ Thiên đối xử tốt với cô ta.
“Ha ha, Cảnh Tô, tôi thấy cô vẫn nên quản tốt bản thân mình đi! Thả Giang
Phỉ Thiên? Việc này cũng không phải là chuyện tôi có thể làm, nhưng mà
tôi có thể làm một việc, chính là tiếp đãi cô thật tốt! Ha ha ha.....”
Diêu Mộng Lan không biết chui ra từ chỗ nào, đi tới trước mặt Cảnh Tô.
“Cô thật đúng là nhẫn tâm, cô đã quên trước kia Giang đại ca đối xử với cô
như thế nào sao?” Cảnh Tô nhìn Diêu Mộng Lan, nhìn ánh mắt cô ta, giống
như muốn kêu gọi lương tâm của Diêu Mộng Lan.
“Cảnh Tô, tôi cảm
thấy cô thật sự buồn cười. Chẳng lẽ tôi đối với cô không tốt sao? Cô còn muốn đến quản chuyện của tôi?” Diêu Mộng Lan tiến lên vỗ một bàn tay
của Cảnh Tô.
“Tôi nói cô, Cảnh Tô, nếu không phải cô, tôi đã sớm
cho người bức điên Dung Thiểu Tước rồi, như vậy tài sản của nhà họ Dung
đều sẽ thuộc về nhà họ Diêu chúng ta rồi. Cho dù không bị tôi bức điên,
cô cứu hắn ta cũng không có ích gì, vì sao phải vậy? Vì sao cô lại làm
hắn ta yêu cô? Không biết cô đã làm loại chuyện xấu hổ gì rồi mới khiến
Dung Thiểu Tước yêu cô!” Diêu Mộng Lan hung hăng đẩy Cảnh Tô.
“Cảnh Tô, cô biết không? Tôi yêu Dung Thiểu Tước. Nếu không phải tại cô, hiện tại tôi đã là Dung phu nhân, tôi đã đoạt được tất cả mọi thứ của nhà họ Dung rồi.” Lời nói của Diêu Mộng Lan làm cho Cường Tử ở một nơi bí mật
gần đó cảm thấy không thoải mái. Trong lòng Mộng Lan còn có bóng hình
người đàn ông này, nhưng mà không sao, hắn có thể chờ. Hắn tin tưởng sẽ
có một ngày trong lòng Mộng Lan sẽ chỉ có hắn, nhất định sẽ!
“Cảnh Tô, cô nói đi, cô lập gia đình cũng rất tốt, nhưng vì sao lại gả cho Tư Mộ Thần hả? Tư Mộ Thần là ai cô biết không? Hắn chính là ác ma! Cô
khẳng định là không biết phải không? Ha ha, cô có biết hắn ta làm thế
nào lên làm thiếu tướng không? Lúc trước người khác tới gây sự, hắn xuất động bộ đội vũ trang trấn áp toàn diện, lúc đó trên đường là máu, máu
chảy thành sông. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó không? Cảnh Tô,
mỗi đêm cô cùng một tên Sát nhân cuồng ma ở cùng một chỗ không sợ hãi
sao?”
Trong lòng Diêu Mộng Lan đối với sự kiện này vẫn còn sợ
hãi, tất cả mọi người tưởng chuyện này là phần tử khủng bố. Thật ra
chẳng qua là vì người có quyền hành nhất hắc bang muốn tìm nhà họ Cảnh
gây chuyện, vào thời điểm đó đại ca hắc đạo nổi lên chủ ý với Cảnh Tô.
“Cảnh Tô, cô không cần dùng loại ánh mắt thương hại này nhìn tôi. Cô biết
không? Người đáng thương chính là cô! Không phải tôi!” Diêu Mộng Lan
vươn tay chỉ, sau đó biến mất, để lại một mình Cảnh Tô trong phòng. Sau
đó từ phía trên quan sát Cảnh Tô, cô phải nhìn xem Cảnh Tô làm sao để
sống, làm sao đến cầu xin cô.
“Cảnh Tô, cô cầu tôi hãy bỏ qua cho cô đi!”
“Diêu Mộng Lan