
uốt nước bọt, giống như bộ dạng đang đói khát.
Cô nhìn anh chằm chằm như vậy, lại không tiếp tục động tác "Sao em không tiếp tục nữa?" Anh rất muốn đem cô đặt ở dưới thân hung hăng yêu thương một phen, nhưng anh nghĩ lại, khó có dịp cô chủ động đối với anh, anh không thể bỏ qua cơ hội này được.
"Nha." Điềm Điềm từ trong cõi thần tiên tỉnh lại, nhưng là tầm mắt của cô vẫn nhìn vào phía dưới dây lưng quần của anh, mặt cô đỏ hồng, bởi vì cô nhìn thấy ở chổ đó đang nhô cao lên, ông trời ơi, sao anh lại gấp gáp như vậy, cô còn chưa bắt đầu anh đã có phản ứng lớn như vậy rồi.
"Này, anh cũng không cần phản ứng mãnh liệt như vậy đi, em còn chưa có bắt đầu mà." Điềm Điềm nhìn vào đáy quần đang nhô cao của anh, sau đó cô lại nhìn vào ánh mắt của anh.
Đây là lần đầu tiên anh ở trên giường lại có người phụ nữ nói anh vô dụng, "Điềm Điềm, em không biết em có lực hấp dẫn như thế nào sao?"
Điềm Điềm xấu hổ đỏ mặt lên, cô không biết cô có cái gì có thể hấp dẫn anh, muốn dáng người cô lại không có dáng người, làn da cô cũng không mịn màng, sờ lên cũng không có cảm giác, không biết vì sao, mỗi lần Mạnh Tử Long "yêu" cô, đều không muốn buông tay.
"Điềm Điềm, em mà không tiếp tục, anh sẽ tàn phế mất." Bộ dạng của anh đang rất thống khổ, thậm chí trong mắt đều là tơ máu.
"A nha." Điềm Điềm gấp gáp muốn đưa tay cởi dây lưng của anh, nhưng là bởi vì cô quá mức gấp gáp tay không cẩn thận đụng vào phía trên phân thân của anh, Điềm Điềm sợ tới mức rút tay ra.
"Ừ." Cô không cẩn thận đụng vào đã khiến anh không chịu được, anh cảm thấy phía dưới bụng anh có một trận dục hỏa thiêu đốt, nếu như cô không tiếp tục, anh sợ anh sẽ bị đốt thành tro bụi.
Nhìn dáng vẽ thống khổ của anh, cô càng tăng nhanh động tác hơn, chỉ là cô cẩn thận tránh đi vị trí vật nam tính của anh.
Thật vất vả đem quần Tây của anh cởi ra cô, cô cơ hồ mệt đến thở không nổi, trò chơi như thế này không dễ chơi chút nào, thôi, cô không chơi nữa, cô từ trên người anh leo xuống, chuyện này vẫn để cho anh làm là tốt nhất.
"Thế nào?" Nhìn bộ dạng ủ rũ cúi đầu từ trên anh lật xuống, Mạnh Tử Long quan tâm hỏi.
"Anh chủ động đi, chuyện này không thích hợp với em."
Cô vừa nói xong lời này, anh giống như "sài lang hổ báo" lật đật bổ nhào về phía cô, cuối cùng anh cũng hưởng thụ thật tốt bửa ăn này, bằng không anh thật sự sẽ quy tiên mất.
Đại khái bởi vì anh ẩn nhẫn quá lâu, động tác có chút thô lỗ, chỉ nghe một tiếng động áo của cô đã thành từng mãnh vụn, đáng chết anh có cần gấp gáp như vậy không, đáng thương cho bộ quần áo của cô đã bị hỏng rồi.
Sau đó quần của cô cũng bị anh làm tương tự giống như số phận của cái áo, đáng chết, người đàn ông này không biết dịu dàng một chút sao.
Mạnh Tử Long vòng hai tay ra sau lưng cô, nhẹ nhàng đem áo ngực của cô cởi ra, đôi gò bồng đảo của cô liền đập vào mắt anh.
Mạnh Tử Long liền ngậm chúng vào trong miệng, nhẹ nhàng mút vào, cái tay còn lại của anh cũng không nhàn rỗi, tự giác dời xuống dưới tháo đi trướng ngại vật cuối cùng ở dưới thân cô, rồi sau đó anh cũng tiện tay đem quần mình cởi xuống.
Anh bắt đầu cầm nơi đẩy đà của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho cả người của cô từng tận run rẩy, hai chân của cô cũng bị anh kéo ra hai bên, khu vườn bí ẩn của cô đã ướt át chờ anh xâm nhập.
Anh tiến vào thân thể cô làm cho anh và cô cực kì thoải mái, anh tận tình rong đuổi ở trong người cô, cùng cô chạy lên đỉnh cao của sự sung sướng, sau đó cả cô và anh đều buông lõng, một khắc cuối cùng cô thấy cầu vòng, chúng rất đẹp rất đẹp.
Trong trường học đang truyền tai nhau một tin đồn trọng đại, ngày hôm sau Điềm Điềm đi vào phòng học thì thấy các bạn cùng lớp của cô đang cầm trong tay một tấm hình cực lớn, phía trên tấm hình cô cuối đầu chào Trương Bồi Hiên.
Điềm Điềm không biết xảy ra chuyện gì, cô càng không hiểu vì sao lại có người chụp được tấm hình này.
Trong phòng học các nữ sinh đang điên cuồng thảo luận, cô giáo không nắm bắt được tình hình, liền điên cuồng rống lên đến n lần, chỉ là mỗi câu của bọn họ đều loạt vào lỗ tai của cô.
Họ nói cô là tình nhân được người ta bao nuôi, nói cô quyến rũ Trương Bồi Hiên, cô thật sự rất muốn khóc, nhưng cô biết cho dù cô có khóc hết nước mắt thì mọi chuyện cũng không dừng lại, hiện tại không ai có thể giúp được cô, bây giờ cô phải kiên cường, phải dũng cảm để đối mặt với mọi thứ.
Có lẽ trong trường học cái giáo sư đều nghe được chuyện này, Điềm Điềm cảm thấy ánh mắt của giáo sư nhìn cô thật khác thường, giống như là cô thật giống với lời đồn.
Cô là một người đơn thuần, cô không biết mình làm sai cái gì, tại sao họ lại vu oan cho cô.
Buổi trưa cô nhận được điện thoại của Lý Thịnh, thầy phụ đạo sinh muốn tìm cô nói chuyện, bất kể ông ta có tin hay không cô cũng phải giải thích.
Cô gỏ cửa phòng làm việc của thầy phụ đạo sinh, các giáo sư khác nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, giống như cô có thể lay bệnh cho mọi người.
"Điềm Điềm, em ngồi xuống đi." Lý Thịnh cười nhìn cô sau đó kêu cô ngồi xuống ghế salon.
"Cám ơn Lý Đạo viên."
"Điềm Điềm, tôi muốn tìm em nói chuyện em có biết là c