
hông thèm nhìn Mộ Long.
“Tiểu môn chủ nghe thật đáng yêu. Tại sao phải tức giận?” Mộ Long cười, không quên đưa một miếng nhỏ đến miệng Đồng Đồng, chờ cô há miệng.
“Không đáng yêu chút nào. Nói! Tại sao anh muốn giấu giếm thân phận?”
Không chịu nổi sự hấp dẫn của bánh ngọt, Đồng Đồng không nhịn được há mồm cắn một miếng nhưng chuyện này cô vẫn phải tiếp tục tra hỏi.
“Anh không có giấu diếm thân phận, là em không có hỏi.” Mộ Long sờ mái tóc đen óng của cô, lộ ra nụ cười cưng chiều.
“Ai ngờ một đứa trẻ mười lăm tuổi lại là môn chủ Long Môn chứ.”
Nói đến chuyện này, thì phải giải thích từ đầu…
Thì ra lúc Đồng Đồng còn nhỏ, nhìn ba mẹ làm đường chủ có rất nhiều thuộc
hạ, cô cảm thấy họ thật uy phong nên cũng muốn làm Môn Chủ.
Mà cô lúc đó cũng không nghĩ người luôn đi theo phía sau mình, gầy tong teo
thế kia lại có thân phận rất cao quý. Vậy mà cô chỉ xem anh như một bé
trai.
Thậm chí, cô còn cho rằng anh cần cô bảo vệ… Bởi vì lúc đó A Long có bộ dạng rất yếu ớt, rất dễ bị người khác bắt nạt.
Đồng Đồng mang anh ra ngoài chơi, chỉ cần có người gây phiến toái cho anh cô liền lớn tiếng mắng họ, họ liền như gặp quỷ mà chạy trốn. Lúc đó cô cảm thấy mình rất lợi hại, còn kêu người của Long Môn gọi cô là tiểu môn
chủ.
Cô lại không biết, tất cả đều có liên quan đến A Long. Bởi
vì anh là môn chủ Long Môn nên mọi người vừa nhìn thấy anh là chạy trốn,
Lúc đó cô vừa tức giận vừa xấu hổ.
Cô tức giận vì một đứa bé trai nhỏ nhoi, đấu võ với cô mà cũng thua thì làm sao có thể là môn chủ chứ?
Mà xấu hổ là vì mọi người sợ cô không phải vì cô lợi hại mà là vì Mộ Long, mà cô còn kêu mọi người gọi cô là tiểu môn chủ nữa, thật là mất mặt.
Chỉ là cho tới bây giờ, cô vẫn là không hiểu, tại sao mấy người đó lại sợ
Mộ Long? Lúc đó anh rất dễ thương mà! Nhưng, tại sao người ta vừa nhìn
thấy anh là như gặp quỷ, co giò bỏ chạy?
Cô ngẩm nghĩ, Mộ Long
rất hiền lành, lúc nào cũng tươi cười, đối xử với cô rất tốt, rất chăm
sóc cô. Hoàn toàn không giống một người trong hắc đạo.
Cô còn
nghĩ rằng A Long có thể sống đấn bây giờ nhất định là được thần linh phù hộ. Nếu không với võ nghệ của anh thì chắc chắn đã sớm chết rồi.
“Võ nghệ của anh kém như vậy, ngay cả em cũng không đánh lại, cho nên em
cảm thấy anh không phải là môn chủ.” Đồng Đồng thành thật nói.
“Phốc…”
Lời nói của cô làm Cổ Lãng ở đối diện phun hết cả nước trà trong miệng ra.
“Ghê tởm! Đồ thối tha, anh làm cái gì đó? Anh không biết cái gì gọi là vệ sinh sao?” Đồng Đồng chán ghét trừng Cổ Lãng.
“Tiểu môn chủ à… Em vừa nói môn chủ đánh không lại em, là thật hay giả vậy?” Cổ Lãng chất vấn Đồng Đồng.
Cách đây không lâu, anh mới đánh một trận với Mộ Long, kết quả vừa mới bắt
đầu anh đã thua thê thảm, cho nên… Tiểu môn chủ làm sao có thể thắng môn chủ chứ?
“Đương nhiên là thật! Chúng tôi mới đấu cách đây mười phút, A Long còn cầu xin em nữa mà.” Đồng Đồng cười đắc ý.
“Thật hay giả?” Cổ Lãng nhìn Mộ Long, chờ đợi đáp án của anh.
“Cái gì thiệt hay giả?” Ngụy Mộng Sinh mới từ trong phòng đi ra tò mò hỏi.
“Mộng Sinh, cậu nói xem, tiểu môn chủ đáng thắng môn chủ, chuyện này thật hay giả đây?” Cổ Lãng lôi kéo Ngụy Mộng Sinh ngồi xuống bên cạnh, hi vọng
lấy được đáp án từ miệng anh.
“À, cậu nói chuyện đó à! Là thật,
lúc đó tớ cũng có ở đó. A! Là bánh ngọt, em gái, cho anh một miếng
đi.” Mộng Sinh vươn tay về phía Đồng Đồng đòi.
“Một miếng thôi đó!” Đồng Đồng không cam lòng cho anh một miếng
“Chuyện này… Làm sao có thể xảy ra? Tuyệt đối không thể nào…” Cổ Lãng không ngừng lẩm bẩm.
Anh thua dưới tay môn chủ, môn chủ lại thua tiểu môn chủ… Vậy anh… Không
phải ngay cả tiểu môn chủ cũng không thắng được sao? Làm sao có thể như
thế chứ?
Trời ạ, đây là điều sỉ nhục lớn nhất trong đời anh!
Mộ Long ở một bên lạnh lùng nhìn Cổ Lãng cười mỉa mai.
Người này thật là đần mà!
Bởi vì Đồng Đồng là người phụ nữ của anh nên anh mới cố ý thua dưới tay cô, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu.
sssssssssssssss Đêm khuya yên tĩnh, Mộ Long lặng lẽ mở cửa phòng của Đồng Đồng ra, bước đến gần giường ngắm nhìn cô đang say ngủ.
Anh chậm rãi ngồi xuống mép giường, bàn tay dịu dàng sờ lên gò má mềm mại của cô, trong mắt tràn đầy sự yêu thương.
“Ngủ thật ngon…” Mộ Long cưng chiều nhìn Đồng Đồng.
Lâu lắm rồi anh mới mơ thấy lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng cũng vì vậy mà anh mất ngủ.
“Lời em đã nói không thể thay đổi.”
Mộ Long chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Đồng Đồng, giống như chứng minh quyền sở hữu của anh.
Anh có thể được như ngày hôm nay, tất cả đều là công lao của cô. Nếu như lúc đầu không gặp cô, chỉ sợ anh đã mất đi ý chí sống, Long Môn cũng không thể lớn mạnh được như bây giờ.
“Anh chỉ đợi em thêm bốn năm, cho em bốn năm để nhìn rõ quan hệ giữa chúng ta. Nếu như em vẫn không nhận ra tình cảm của mình thì anh liền cướp đoạt, trực tiếp nắm em trong lòng bàn tay.” Lời nói của Mộ Long rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì tràn ngập sự nghiêm túc và cố chấp.
Đợi cô mười năm, thật vất vả mới đợi cô lớn lên. Anh cảm thấy mình không thể chờ đợ