
ang. Giờ phút này đâu còn hình tượng như ngày thường, cả người giống như một tên nhóc mới nếm thử tình yêu nhân gian, trong mắt, trong lòng đều nghĩ đến cô gái tuyệt trần đó, nhất cử nhất động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười, thậm chí giận dữ. Rõ ràng đêm đó trời rất tối, cũng chỉ giao chiến trong nháy mắt, lại hằn sâu trong lòng hắn, thậm chí mọc rể nẩy mầm. Tình yêu nha, quả thật nửa điểm cũng không khỏi lòng người a!
Cốc cốc cốc. . . . . .
Trong khi Vệ Thanh Nhiên vẫn còn cảm thán bi thương, thư phòng vang lên tiếng gõ cửa. Nháy mắt kéo dòng suy nghĩ của hắn, nghĩ thầm có thể đi tới biệt thự lầu ba trừ Quản gia chính là người của mình phái đi tìm cô, mà Quản gia đã xin nghỉ về nhà, như vậy chỉ người mà sáng giờ hắn vẫn đang đợi. Hắn khẽ thu lại tất cả tâm tình trên mặt, khôi phục hình tượng ôn nhã ban đầu, dịu dàng nói: "Vào đi!" . Chính hắn không phát hiện ra trong giọng nói còn có chút vội vàng.
Quả nhiên sau một khắc một người áo đen tiến vào, hắn cung kính đi tới trước bàn đọc sách của Vệ Thanh Nhiên, khi nhìn thấy tròng mắt đen sáng lóng lánh mang theo chờ đợi của chủ tử nhìn thẳng vào mình, hắn hơi sững sờ, chủ tử hắn khi nào có tâm tình như vậy. Dù sao cũng gặp gỡ nhiều loại người, người áo đen chỉ hơi sững sờ, giọng nói không hề gợn sóng: "Ông chủ, tra được!" .
"Hả?" Vệ Thanh Nhiên nghe vậy, cười yếu ớt lên tiếng, nụ cười trong mắt dần dần dày lên, đối với lai lịch ‘Yêu Cơ màu tím’, hắn chỉ có thái độ muốn thử, không nghĩ tới quả thật tra được. Như vậy hoài niệm trong mắt cô gái đêm đó có thể tra được rõ ràng đi! Than nhẹ một tiếng, ngay sau đó nghe thanh âm thuộc hạ không có một tia phập phồng vang lên.
"‘Yêu Cơ màu tím’ đến từ một đại gia tộc triều Thanh, một truyền qua từng đời, cũng không có gì đặc biệt." Người áo đen cung kính nói, mắt không hề chớp nhìn thẳng sắc mặt ông chủ. Quả thật nhìn thấy trong mắt hắn có thất vọng, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, ông chủ đã hãm sâu vào, người khác có lẽ không biết, nhưng ở bên cạnh ông chủ nhiều nhất năm như hắn, hơn nữa còn là ám vệ, chủ tử cường thế như thế nào hắn rõ ràng nhất.
Lòng riêng mà nói, hắn cũng không hy vọng ông chủ bị thứ tình yêu kia ngăn vấp, hắn phải đứng ở thế giới trên mọi người, chứ không phải đầy bụng tâm tư nhi nữ tình trường (yêu đương) như lúc này. Chưa từng yêu cho nên hắn không hiểu tình, chỉ biết người một khi động tình sẽ là chuyện xấu.
"Không có gì đặc biệt sao?" Vệ Thanh Nhiên tự lẩm bẩm, ngược lại nghĩ đến cái gì, tự giễu cười một tiếng, Vệ Thanh Nhiên hắn khi nào vì muốn biết cảm xúc người khác mà đi tra xét? Quả thật đã trở nên không giống mình, sức quyến rũ cô gái đó cũng không nhỏ a!
"Còn cái gì phải nói sao?" Vệ Thanh Nhiên nháy mắt khôi phục lại bộ dáng, ngẩng đầu nhìn thấy thuộc hạ một bộ muốn nói lại thôi, dịu dàng hỏi, tròng mắt sắc bén không chút cố kỵ bắn về người áo đen trước mắt.
Người áo đen đối mặt với tròng mắt này giống như bị nhìn thấu, trong lòng run lên, nháy mắt thấp xuống chân mày, cung kính nói: "‘Yêu Cơ màu tím’ mặc dù không có chỗ đặc biệt, nhưng tôi tra được một dây chuyền giống ‘màu tím Yêu Cơ’ như đúc, đây là tất cả tài liệu." . Người áo đen từ trong lòng ngực lấy ra một xấp giấy đặt trước mặt Vệ Thanh Nhiên.
Đúng là vẫn còn không thích vị ông chủ trước mắt cao cao tại thượng này thất vọng, cũng được! ông chủ hắn tôn kính nhất hôm nay động tình, bọn họ làm thuộc hạ nên ủng hộ mới phải, bộ dáng như vậy đại biểu hắn sẽ không cô đơn nữa, hơn nữa cô gái chói mắt ngày đó hắn đã gặp, tin tưởng bộ dáng và bản lĩnh bất phàm kia sẽ không trở thành trở ngại của ông chủ.
Cả thư phòng trừ tiếng hít thở chỉ còn tiếng lật giấy vội vàng, hai phút ngắn ngủn, trong mắt vừa thoáng qua thất vọng nháy mắt sáng ngời, vội vàng nói: "An bài người lập tức vào đảng Duy Thái Khắc, Italy. Gia tộc Lạc Phất Nhĩ, nhớ không cần kinh động bất luận kẻ nào." .
"Ông chủ, không thể!" Người áo đen kêu lên một tiếng, rõ ràng không ngờ tới chút tài liệu của hắn lại gây hậu quả. Giờ phút này hắn không thể nào nghĩ đến ông chủ anh minh chỉ nói bọn hắn vào Duy Thái Khắc, gia tộc Lạc Phất Nhĩ, mà không nhắc tới muốn bọn hắn trộm dây chuyền màu tím trong gia tộc Lạc Phất Nhĩ, Duy Thái Khắc. Như vậy hắn muốn tự mình động thủ sao? Nhưng bộ dáng, thật có nhiều nguy hiểm.
"Ngươi vượt quá khuôn phép rồi !" Vệ Thanh Nhiên khẽ cười nói, rõ ràng như gió nhẹ nước chảy, tuy nhiên nó cất dấu vô hạn sát cơ.
Hơi sững sờ, người áo đen lúc này mới phát giác mình quá mức nóng lòng, trước mắt là chủ tử, nơi nào cho phép ngươi nửa điểm càn rỡ, lập tức ứng tiếng nói: "Tôi biết sai!" .
"Biết ngươi lo lắng ta, chẳng qua chuyện ta quyết định không ai có thể thay đổi, ngươi chỉ cần đi làm là được." Vệ Thanh Nhiên chậm lại thanh âm, dịu dàng nói, dù sao thuộc hạ đi theo mình nhiều năm, bọn họ có tâm tư gì hắn sao lại không rõ.
Hắn đã đợi không kịp, thay vì ở chỗ này khổ khổ chờ đợi tin tức từ những thuộc hạ trong công ty Thẩm Dật Thần, không bằng chính hắn chủ động xuất kích, dù sao Thẩm Dật Thần còn nhỏ tuổi đã lên làm tỷ phú thế giới, đ