
truồng, áo choàng tắm lớn này rõ ràng rất bảo thủ, trừ một cái đầu lộ ra, những chỗ khác đều bị che kín.
"Vậy cũng có thể ra cửa gọi người giúp việc chuẩn bị một bộ y phục cho em." Thẩm Dật Thần lạnh nhạt nói nhưng trong giọng nói vẫn có vẻ dịu dàng và cưng chiều, không dạy dỗ cô gái nhỏ này, lần sau sẽ quên mất không còn chút nào, anh quấn chặt cô lại rồi ẵm cô ra ngoài cũng không nỡ, huống chi cô còn mặc khêu gợi thế.
"Bởi vì em muốn đi tìm anh, cho nên quên mất." Hồ Cẩn Huyên cúi thấp đầu, làm bộ đáng thương nói, trong lòng đang thầm đếm xem bao lâu nữa người đàn ông này sẽ thở dài một tiếng, sau đó nói anh biết sai lầm rồi, cô đã nhỏ nhẹ thế, người đàn ông yêu vợ như mạng này còn không làm theo kịch bản của cô sao? Sao đến giờ anh còn chưa lên tiếng, chẳng lẽ cô đã đoán sai, phương thức này không dùng được với đàn ông nữa rồi à?
"Thật xin lỗi, là lỗi của anh, nhưng lần sau không thể như vậy nữa rồi." Thẩm Dật Thần cưng chìu nói, sau đó thở dài một tiếng, ôm cô vào trong ngực, là anh không có suy tính chu toàn, vốn tưởng rằng xé rách trang phục của cô rồi, cô sẽ ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh, không ngờ bảo bối yêu dấu của anh luôn luôn hiếu động, cô làm sao có thể không ra gặp người, thôi, thôi, hi vọng những thuộc hạ kia của anh đều không phải là người tinh trùng vào não, sẽ không động lòng với cô, nếu không anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người đó.
"A!" Hồ Cẩn Huyên mở lớn hai mắt, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, trong lòng thoáng qua ý cười, quả nhiên cô hiểu anh nhất, cũng biết anh không nỡ mắng cô. Cho dù lúc đó cô có thể tìm người giúp việc lấy quần áo nhưng bởi lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến cô không thèm để ý những thứ bên ngoài này, dù sao cô đã che phủ dày đặc, chặt chẽ rồi.
"Em nha, em nói anh phải làm gì với em đây. Lần nào cũng nói ‘a’, kết quả chỉ cần xoay người một cái đã quên không còn một mống. Lần sau còn như vậy, anh sẽ tức giận giết chết em,cho dù là phụ nữ cũng giết." Thẩm Dật Thần cưng chiều khẽ nhéo cái mũi bạch ngọc của cô, bá đạo nói, trong mắt chứa ghen tức không chút nào che giấu, cô là của anh, bất kỳ ai mơ tưởng thấy phong tình của cô đều đáng chết.
Rõ ràng là một người đàn ông lãnh khốc, giờ phút này tràn đầy nhu tình càng làm tăng thêm sức quyến rũ. Nếu phụ nữ khác nhìn thấy bộ dáng này của anh, chỉ sợ sẽ bất chấp tất cả nhào lên. Một người đàn ông xuất sắc như vậy, trong lòng Hồ Cẩn Huyên cực kỳ tự hào.
" Không nói ‘ ah ’, vậy phải nói gì?" Hai tay Hồ Cẩn Huyên ôm cổ anh, khuôn mặt tuyệt sắc trắng nõn lại gần khuôn mặt anh tuấn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm đóng mở càng thêm kiều mỵ. Là một người đàn ông đều bị bộ dáng yêu tinh này câu đi hồn phách, huống chi còn là người yêu cô sâu đậm như Thẩm Dật Thần. Giờ phút này linh hồn anh đã sớm phiêu đãng trên chín tầng mây, cho dù tức giận lớn đến mức nào, giờ phút này chỉ sợ đã tiêu tán “vô ảnh vô tung” (mất tung mất tích).
"Em nha, miệng lưỡi bén nhọn, em kêu anh phải làm sao?" Thẩm Dật Thần than nhẹ một tiếng, cưng chiều ôm cô trong ngực, chỉ hận không thể đem cô khảm vào trong bụng. Giọng nói hàm chứa bất đắc dĩ nhàn nhạt, không phải anh yêu tất cả của cô sao? Nếu có một ngày cô không còn giống con nít, còn là một Hồ Cẩn Huyên phản nghịch sao? Biết đâu lúc đó anh càng phiền não hơn.
"Ha ha! Miệng lưỡi bén nhọn không tốt sao? Bộ dáng như vậy sẽ không bị người khác khi dễ." Hồ Cẩn Huyên cười hì hì nhìn người đàn ông yêu cô. Nếu không cũng sẽ không cho phép cô như vậy, hơn nữa còn lo lắng cô buồn, đúng là đáng yêu chết mất. Thật ra cô không cảm giác được tình yêu của anh, chỉ là anh đã tự động đem ý tứ của những phụ nữ thích anh quăng mất, cô lại không đi làm, nên tình cảm đối đãi với người khác cũng mơ hồ.
"Được, thật tốt." Thẩm Dật Thần giận quá hóa cười, hơi thở trên người trở nên tà mị, khiến Hồ Cẩn Huyên trầm mê. Đợi khi cô phục hồi tinh thần, môi anh đã gần kề, loại hơi thở quen thuộc này bao lấy cô, làm nàng sinh ra một loại mê luyến, còn có cảm giác an toàn ——
"Anh ——" cô hé mở môi anh đào, vừa định nói, đã thấy anh cúi người xuống. . . .
Bờ môi khiêu gợi ngậm môi cô, nhẹ nhàng mút thỏa thích, giống như dùng phương thức này lấy được nhiều mật ngọt hơn, bàn tay to ấm áp theo thói quen ôm eo cô.
Nụ hôn này không giống lúc nãy, so tràn đầy lửa nồng đậm, nụ hôn này rất dịu dàng, môi mỏng cương nghị như chuồn chuồn lướt nước rơi trên môi cô, hơi ngứa một chút, cũng khiến cô khát vọng lấy được nhiều hơn, môi anh dần dần dời xuống. . . . . .
Chạm khẽ vành tai nhạy cảm của cô, cảm giác ấm áp giống như điện giật khiến cả người cô run rẩy, toàn thân bị anh trêu đùa nổi lên biến hóa.
Anh khẽ nói những lời tâm tình, làm lòng người rung động, thanh âm trầm thấp, hương thuần như rượu, tuyệt vời như thanh âm đàn vi-ô-lông-xen ở bên tai cô như một loại đầu độc vị, khiến cô trầm luân.
Hơi thở càng ngày càng hỗn loạn, nụ hôn Thẩm Dật Thần bắt đầu cường thế, môi lưỡi bá đạo tiến quân thần tốc trong miệng cô, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho phiên phiên khởi vũ (nhảy múa). Bàn tay sau lưng càng dùng sức, tựa hồ muốn đem cô n