Duck hunt
Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324904

Bình chọn: 10.00/10/490 lượt.

nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở, cho dù rất muốn cô lưu lại, nhưng lý trí nói với mình không thể. Người đàn ông của nàng không đơn giản, một khi yêu đều bá đạo độc chiếm, hắn tuyệt đối sẽ không để Cẩn đi như vậy.

"Ai nha, tớ cần phải trở về, hắc hắc. . . . . . vẫn là thủ lĩnh tốt nhất, nếu không tôi liền gặp tai hoạ." Hồ Cẩn Huyên liếc đồng hồ một cái, kêu lên một tiếng, không nghĩ tới đã trễ thế này, hoàn hảo có thủ lĩnh nhắc nhở, nếu không nàng trở về khẳng định bị bắt lại.

Hồ Cẩn Huyên cầm chìa khóa lên, chuẩn bị đi tới nhà xe.

"Anh đưa em đi!" Thượng Quan Văn Kỳ thấy cô phải về đứng dậy nói, trong thanh âm đè nén một tia yêu say đắm, nhìn cá tính điên cuồng của cô, lo lắng cô vì muốn về sớm mà đua xe, vẫn nên đi cùng cô một đoạn mới có thể yên tâm.

"Không cần, kỹ thuật lái xe của tớ mọi người cũng đã thấy rồi, đi, bái bai ~ không nên quá nghĩ tới tớ đó." Hồ Cẩn Huyên cười nói hết liền đi ra ngoài.

"Nhớ về đến nhà gọi điện thoại tới đây." Lý Vân Hi nói với theo.

"Biết, báo bình an sao!" Hồ Cẩn Huyên cười nói. Hai chuyện vui vẻ nhất trong đời cô, một là gả cho ông xã thân yêu, hưởng thụ sự cưng chiều của anh, hai là được kết bạn với mọi người, để cô có thể trải qua cuộc sống tuyệt vời mỗi ngày.

"Tốt lắm, tôi muốn theo người yêu nói chuyện phiếm, mọi người tùy ý." Quan Hạo Vũ đứng dậy nói, sau đó đi về phía căn phòng.

"Hạo, cho tôi xem người yêu của cậu, tôi giúp cậu canh chừng. Thượng Quan Văn Kỳ đứng dậy đi theo nói, gần đây tên nhóc Hạo kia ở trên mạng biết được một cô gái rất thú vị, ngày ngày không có việc gì đều ngồi trên mạng nói chuyện.

"Cậu đi chơi, đừng có quấy rầy tôi." Quan Hạo Vũ không chút khách khí nói. Anh không quên người cô gái nhỏ trên mạng thích nhất là Kỳ - loại công tử văn nhã này, không thể để cho bọn họ biết được, mặc dù biết Kỳ đã có người trong lòng.

"Ai yêu, đừng hẹp hòi như vậy nha, xem một chút cũng không chết." Thượng Quan Văn Kỳ hài hước nói, anh chính là thích xem bộ dáng kinh ngạc của người khác, không thể không nói bản tính của con người chính là như thế a.

Thanh âm của bọn hắn dần dần biến mất ở đại sảnh.

"Anh, ra ngoài em có lời nói muốn nói." Nhìn thấy mọi người trong đại sảnh đều đi gần hết, Quý Dữ San lúc này mới đứng dậy, phách lối nói với Hồ Chính Phong, sau đó bắt đầu đi ra bên ngoài.

Cô có chuyện quan trọng muốn nhờ anh, Quý Dữ San cắn răng, thở phì phò đi.

"Cưng ơi, ở chỗ này nói cũng được a, bọn họ sẽ không để ý em tỏ tình với anh đâu ." Hồ Chính Phong cười hì hì nói, vậy mà bước chân lại thật chặt đi theo phía sau của cô, bộ dáng cô bé này thở phì phò thật là đáng yêu, anh ước gì cô cùng anh đi ra ngoài. Xem ra Tiểu Bạch Thỏ không bao lâu sẽ ngoan ngoãn trở lại trong ngực anh rồi. Đây chính là chính là bí quyết theo đuổi vợ của gia tộc Hồ thị anh nha, người khác rất khó lĩnh ngộ, Hồ Chính Phong đắc ý nghĩ. Nhìn cô gái nhỏ trước mặt mạnh mẽ bước đi, lo lắng cô sẽ bị thương, mặc dù cô không quan tâm, nhưng anh cũng không bỏ được, anh phải chuẩn bị tốt mọi lúc đều thể cứu cô.

Nháy mắt trong đại sảnh chỉ còn lại Lý Vân Hi và Kim Hạo Thiên hai người, Lý Vân Hi nếm thử một ít rượu đỏ, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, sau đó lắc đầu một cái đứng lên chuẩn bị quay về phòng ngủ.

"Nếu không muốn cô ấy đi, tại sao không giữ cô ấy lại." Kim Hạo Thiên nói ra câu nói thứ hai trong tối nay chỉ có Lý Vân Hi mới hiểu ý tứ trong lời nói của anh.

"Bởi vì không thể, cho nên không giữ." Lý Vân Hi chua chát nói, sau đó đi về phòng mình. Đúng vậy a, bởi vì không muốn làm cô phiền não, cho nên cố hết sức hoàn thành tất cả tâm nguyện của cô. Bọn họ yêu nhau như vậy, mình sao nhẫn tâm chia tách bọn họ, để cho cô ấy một mình thương tâm khổ sở, tin tưởng người đàn ông kia cũng tuyệt đối không từ bỏ!

"Không thể sao?" Kim Hạo Thiên bắt tay làm rượu đỏ rù rì nói, phải yêu nhiều thế nào mới có thể làm như không thương tâm, anh mơ hồ. . . . . .

Hồ Cẩn Huyên lái xe con trên đường cao tốc như điên, cô nhấn nút trong xe. Chiếc xe đỏ rực trong nháy mắt chuyển thành một chiếc mui trần, chạy như điên trên đường lớn.

Cô đặt một tay bên cửa sổ chống đầu, để gió tùy ý thổi bay những sợi tóc dịu dàng, trong đêm đen mang theo một vẻ đẹp xốc xếch.

Hạo làm thịt bò bít tết rất ngon, cô ăn thật nhiều, trên người ít nhiều gì cũng vương lại một chút mùi vị. Còn có Hi cầm về bình rượu đỏ kia, cô uống cũng không ít, lỗ mũi ông xã thân ái nhà cô cực thính, không thể để cho anh ngửi thấy mùi được.

Tiện tay nhấn nút nhạc, một bản nhạc giao hưởng trong nháy mắt vang lên, Hồ Cẩn Huyên dần dần thanh tĩnh, hồi tưởng từ lúc ra khỏi nhà đến bây giờ từng chút một gợi lại, bản nhạc vẫn vang lên từng khúc, Hồ Cẩn Huyên liền duy trì thần thái suy tư như vậy.

Dĩ nhiên cô cũng nghiêm túc nhìn đường đi, mặc dù tài lái xe của cô đã đạt đến mức có nhắm mắt lại cũng dễ dàng điều khiển. Tuy nhiên cô vẫn muốn cẩn thận một chút, cho tới khi về đến nhà tuyệt đối không thể xảy ra chuyện không may.

Theo thời gian dần dần trôi, nhạc giao hưởng cũng không biết vang bao nhiêu bản, trong mắt Hồ Cẩn Huyên rốt cuộc