XtGem Forum catalog
Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323660

Bình chọn: 10.00/10/366 lượt.

sự là con của Diệu! Tôi lừa anh, lừa ba, ba mươi

năm!" bà Trác kích động "Năm đó chỉ vì lừa gạt tình cảm của anh mà tôi

đã sống trong đau khổ suốt 30 năm qua. Mà bởi vì mang thai đứa bé của

anh lại lừa dối Khiếu Thiên làm cho tôi càng thêm tự trách! Cho nên

người sống thống khổ nhất trong ba mươi năm qua không phải là anh cũng

không phải là Khiếu Thiên mà là tôi! Nhưng các anh có ai từng thật lòng

đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ?" Bà Trác ưu thương nhìn bọn họ.

"Anh ân trong bóng tối muốn đuổi tận giết tuyệt Khiếu Thiên! Còn anh lại thề muốn cho Bạch nhà tan cử nát! Các anh đều có lý do của riêng mình chỉ

có tôi phải nghe theo sự an bài của vận mệnh!"

"Cho nên …"Bà Trác thở dài "Tôi muốn nói tất cả sự thật cho các anh biết. . .vì vậy có ân oán gì các người cứ nhằm vào tôi!"

"Mẹ" Trác Minh Liệt run giọng. Vẫn biệt sự thật lag vậy nhưng đối với mỗi

người mà nói sự thật này lại được hiểu theo nhiều ý khác.

"Ha ha" Trác Khiếu Thiên cười to"Tôi vẫn cho rằng tôi thắng, chỉ có tôi mới có

thể đem lại hạnh phúc cho Tiểu Càng! Tôi cũng luôn cho là người cô ấy

yêu là tôi! Nhưng đến tận hôm nay tôi mới biết mình là người thua thảm

hại nhất! Bạch Diệu cậu đã thắng! Tư Không Ngọc Chi có thể vì cậu chịu

nhục đưa con của cậu đến cho tôi nuôi chứng tỏ tình cảm cô ấy dành cho

cậu rất sâu đậm !"

Bạch Diệu thật sự rất giật mình, ông nằm mơ

cũng không ngờ được là mình sẽ có con trai! Nhìn Trác Minh Liệt ông

không thể tưởng tượng được cậu thanh niên ưu tú đẹp trai này sẽ là con

trai của mình.

"Trác Khiếu Thiên cậu thua là thật nhưng tôi cũng

không hẳn là thắng" Ông tự tay lột cả mặt lạ xuống, khuôn mặt nhăn nhó

xấu xí xuất hiện trước mặt mọi người "Đây chính là kiệt tác của cậu!

Đây cũng chính lag nguyên nhân tôi giam mình trong bóng tối suốt ba mươi năm."

Trác Minh Liệt và Tư Không Ngọc Chi sợ ngây người, đây có

thể là khuôn mặt của con người sao, cả mặt chằng chịt những vết sẹo

không có nơi nào còn nguyên vẹn, hai hõm sâu đen kia là mắt sao?. Đây

cũng chính là chứng cứ của vụ hoả hoạn năm đó.

"Cậu có từng nghĩ

đến những đau đớn tôi phải chịu năm đó?" Bạch Diệu lạnh nhạt hỏi "Như

hôm này tôi đã có Minh Liệt, cho nên tôi hy vọng tất cả có thể kết thúc! Những thứ nhà họ Trác lấy đi của tôi, tôi đều không màng đến nữa!"

Bạch Diệu đứng lên, kết quả này ngay cả ông cũng không ngờ. Oán hận ba

mươi năm thì ra trời xanh đối với ông vẫn có tình .

"Ngọc Chi, cám ơn em!"

Bà Trác khẽ thở dài một cái, bà biết sau tối nay có nhiều chuyện không thể trở lại như lúc trước.

"Các người đều đã thông suốt?" Ông cụ đứng dậy tâm trạng của ông cũng không

thay đổi nhiều vì dù Trác Minh Liệt có là con ai thì vẫn sẽ là cháu

ngoại của ông điều đó là điều không thể thay đổi.

"Không xong!" Quản gia Bạch hô to, ông ta vừa dứt lowig thì xung quanh khách sạn cùng vang lên những tiếng nổ mạnh.

"Bạch Diệu anh lại muốn dùng lửa đốt chúng tôi?" Ông cụ sợ hết hồn.

"Không, đừng vội, vẫn còn đường ra!" Bạch Diệu đang định mở lối thoát ra nhưng

không ngờ lỗi đó cũng đã chìm trong biển lửa"Chuyện gì xảy ra?" Ông hỏi

quản gia.

"Tiên sinh tôi đã nghĩ từ trước ngoài ngài ra còn có

rất nhiều người độc ác cho nên tôi sẽ lấy kế hoạch A" Quản gia rút Bạch

súng lục ra.

"Mày…" Bạch Diệu không ngờ người của mình sẽ làm ra chuyện như vậy.

Thế lửa càng lúc càng nếu không đi ngay sẽ không thể ra ngoài được. Trác

Minh Liệt ôm lấy Lâm Thi Ngữ, vừa dìu Lâm Thi An cố gắng tìm kiếm đường

ra.

"Mày hãy để Lâm Thi Ngữ và Lâm Thi An lại" Quản gia Bạch uy hiếp.

"Đoàng" Một tiếng súng vang lên, lão quản gia còn chưa dứt lời, viên đạn đã

xuyên qua đầu hắn, là do Lâm Thi An bắn. Lâm Thi An đã nửa chết nửa sống ai cũng không để ý đến anh, vì vậy anh cố hết sức lực lấy mạng sống chỉ còn là màng treo chuông giải quyết tên bại hoại này. Các trưởng bối phụ giúp Trác Minh Liệt dẫn Lâm Thi Ngữ , Lâm Thi An và thi thể của Lý

Triết Vũ đi ra ngoài trước. Ông cụ và Trác Khiếu Thiên cũng đi ra

ngoài, nhưng bà Trác lại nhốt mình vào trong biển lửa.

"Tiểu Cành! Vì sao?" Bạch Diệu hô to "Mở cửa ra!" Xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh bà Trác khẽ mỉm cười. NHìn theo bọn họ phất phất tay, Bạch

Diệu đau lòng muốn chết, ông không để ý đến ngọn lửa đang hừng hực cháy

kia, đá văng cửa lớn ra rồi nhảy vào theo. Ông vốn đã là người chết bây

giờ chết thêm lần nữa còn sợ sao?

Ông vừa nhảy vào thì các thanh

xà đỡ cũng rơi xuống. Cả căn phòng bỗng chốc trở thành một vùng biển

biển mênh mông. Trong phút chốc bà Trác và Bạch Diệu đã vị ngọn lửa cắn

nuốt."Mẹ!"

"Ngọc Chi!"

Trác Minh Liệt quỳ xuống lệ rơi đầy mặt, ông cụ đau lòng hô hấp khó khan "Con gái sao con ngốc như vậy!"

Trác Khiếu Thiên nhìn vợ mình dùng cạch này để tự sát mà Bạch Diệu cũng đi

theo tình cảm của hai người làm cho ông cảm thấy tình cảm của mình thật

đáng buồn cười, thì ra vở kịch suốt 30 năm qua chỉ mình ông độc diễn

chưa từng có ai quan tâm đến ông. Có lẽ trong lòng người vợ dịu dàng đó

vẫn luôn có hình bóng của một người đàn ông mà ông không dám nhớ lại.

Nhưng lúc trước là