
mà mạnh thế nhỉ, cô nhịn không được mà rên một tiếng, nghe thấy cô cất tiếng khó chịu, sắc mặt anh lập tức nóng nảy. “Hắn ta dùng cái tay nào đẩy cô. Tôi sẽ lập tức bẻ gãy nó.” Các khớp ngón tay bắt đầu răng rắc chấn động.
Hình như là biến khéo thành vụng rồi.
“Ấy! Không cần!” Đầu óc trống rỗng Giản Ái bật thốt lên: “Thực ra…” cô ngẩng đầu nhìn Diệp Tu, “Tôi không sao” lại hít vào sâu một hơi, “Chỉ là không muốn anh đánh tiếp nữa.”
Diệp Tu ngây ra một lúc, đại khái là không nghĩ cô sẽ nói như vậy, một đường ánh mắt xẹt qua sau đó anh tức giận xoay người bỏ đi. Cái dáng người thon dài của anh phản chiếu dưới ánh trăng lại toát ra vẻ lạnh lẽo, sắc mặt Giản Ái trong nháy mắt tái nhợt, cô gần như là không kịp suy nghĩ đã đi theo. Diệp Tu không thèm để ý tới cô, tiếp tục đi đường của mình.
Thời tiết vùng cận duyên hải lúc nào cũng thay đổi thất thường, trong tích tắc những đám mây đen tích tụ mấy ngày nay đột nhiên sà xuống thật thấp, một tia chớp thật lớn rạch ngang bầu trời kéo theo tiếng sấm gầm gừ nổ vang. Trong lúc bùng nổ áp suất, những hạt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu tí tách rơi xuống, đập vào cơ thể cả hai người nghe đau rát.
Nhưng Diệp Tu vẫn không hé răng, Giản Ái cũng không dám mở miệng trước.
Đêm bắt đầu về khuya, xe trên đường càng lúc càng ít. Ngoại trừ tiếng mưa rơi lộp bộp xuống đất, không gian vắng lặng đến mức Giản Ái thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của Diệp Tu.
Mưa càng lúc càng lớn, mặc cho toàn thân trên dưới đều đã ướt đẫm, Giản Ái vẫn quyết định im lặng đi theo sau anh. Lạnh, bị mưa xối đến gần như lạnh buốt, Giản Ái vòng tay ôm chặt lấy người. Không biết sẽ đi theo tới đâu, không biết sẽ đi theo đến chỗ nào. Chỉ biết là lúc dừng lại trước một căn nhà lầu, Giản Ái bỗng có đôi chút do dự.
Diệp Tu cười lạnh: “Giản Ái, cô về đi! Tối nay cứ cho là tôi ngu xuẩn, vì một cô gái như cô mà làm trò cho thiên đại chê cười. Sau này chúng ta hoàn toàn không dính dáng gì đến nhau nữa.”
Môi run run, Giản Ái kiễng chân sờ lên gương mặt đang sưng vù của anh một chút: “Uhm, nhưng anh ở đây nhớ lấy trứng gà lăn cho bớt bầm một chút nha.”
Sau khi nói xong, cô run run xoay người đi nên không nhìn thấy Diệp Tu ở phía sau xoẹt một cái đỏ ửng cả tai, trong con ngươi dường như lóe lên một đóm lửa le lói giữa đống tro tàn. Cho nên tay Giản Ái bị anh gần như mãnh liệt giữ chặt.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngay lập tức bị nhốt trong cái bóng cao lớn của anh. “Đừng đi! Cô cũng chỉ có thể đi vào trong.”
Một giọt mồ hôi từ trên trán cô chảy xuống. Tay cũng lén lút dùng lực.
“Muốn đi như vậy sao!?” Lời nói của Diệp Tu như băng vụn, lạnh đến tận xương tủy.
Lòng bàn tay Giản Ái bị anh nắm chặt đến gần như trắng bệch, “Buông tay ra trước đã. Chúng ta từ từ nói chuyện.” Nhưng bị ánh mắt sắc như dao cạo của anh lia qua, lời nói ra lại phải cứng rắn nuốt trở về.
Vừa vào cửa, Diệp Tu liền xoay cô đến trước mặt mình, “Muốn tôi giúp cô cởi hay là tự mình cởi.”
“Cởi?” Giọng Giản Ái bắt đầu kịch liệt run rẩy. Nước trên người không biết là nước mưa đọng hay là mồ hôi lạnh bắt đầu từ trong da thịt thấm ra.
“Cởi mau!” Diệp Tu lại rất nhẫn nại lại lặp một lần nữa.
Cô phải lập tức rời khỏi đây. Rất nhiều chuyện không phải cứ Diệp Tu muốn là được. Cô lập tức xoay người đi ra ngoài, sắc mặt Diệp Tu trầm xuống, đưa tay kéo cổ áo cô, “Đồ con heo! Cởi giày cũng không cần phải ra ngoài cửa.”
“Anh làm tôi hiểu lầm,” Ở dưới tay anh, Giản Ái giãy giụa tức giận trừng anh.
“Vậy sao?” Giọng điệu nhẹ tênh không thể che dấu sự khinh thường của anh, sau đó Giản Ái bị anh kéo một đường vào phòng tắm.
Nơi tấm gương trong phòng tắm siêu lớn phản chiếu hình ảnh một cái trán rớm máu, tóc tai bù xù dính lên khuôn mặt nhìn chẳng khác nào phiên bản lỗi của Sadako.
“Tôi mà sẽ bụng đói ăn quàng đến mức độ này sao? Đồ phụ nữ không có đầu óc.”
To gan thật! Mèo bệnh cũng biết nổi cáu đấy. Grừ grừ!
Không để cô kịp giương nanh múa vuốt, Diệp Tu đã ném cô vào trong bồn tắm lớn, nhân tiện ném luôn đôi giày anh ghét cay ghét đắng trên chân cô vào thùng rác.
Thoải mái quá, Giản Ái vừa chạm vào trong làn nước ấm liền ném ý chí chiến đấu vừa rồi lên chín tầng mây. Đợi đến khi toàn thân trên dưới đều thoải mái, đến lỗ chân lông cũng mở ra thì Diệp Tu lại bước vào, Giản Ái lập tức theo phản xạ đưa hai tay ôm lấy ngực. Diệp Tu khinh thường ngoảnh đầu ném một bồ đồ vào rồi sau đó đi ra ngoài. Giản Ái làm như không thấy thái độ của anh mặc quần áo vào, hừ hà một chút rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra, cô liền nhìn thấy Diệp Tu cũng đã tắm rửa xong đang ở trong phòng khách cầm laptop lên mạng: “Này! Tôi mệt mỏi, ngủ ở đâu.”
Diệp Tu cũng không quay đầu lại nói: “Phòng trống còn rất nhiều, tự chọn đi.”
Chỗ này quả nhiên không nhỏ, có bốn phòng cùng hai phòng làm việc, còn chưa kể một phòng chứa quần áo, một phòng sách kiêm phòng tiếp khách.
Giản Ái lên lầu, chọn một phòng ngủ kề sát cầu thang, dựa vào trực giác cô biết đây là phòng dành cho khách, bởi vì đồ bày trí bên trong rất ít, ngoài một cái giường cũng chỉ có một cái bàn na ná như bàn học.