
ay lao động.
Chuyện xảy ra trong căn tin, lúc đi ăn khay cơm của cô bị va đổ, đồ ăn vung vãi khắp nơi, cô còn đang lúng túng không biết làm sao thì có một đàn anh lại lặng lẽ giúp cô thu dọn, cô muốn nói cám ơn, nhưng đàn anh kia lại sững sờ cầm khay cơm của mình bưng đến trước mặt cô nói: “Em gái, em bé bỏng như vậy, về sau để anh giúp em gọi cơm nhé.” Khi đó Giản Ái nhìn Hân Nhiên, nói “Trong hai mươi năm cuộc đời, cuối cùng cũng có đàn ông con trai đối xứ với mình như con gái.” Những ngày sau đó, đàn anh kia đều bất chấp mưa gió giúp cô gọi cơm, múc nước.
Hân Nhiên cũng không thể không nói: “Thực ra nhìn kỹ thì cậu với đàn anh Âu Thượng kia rất có tướng vợ chồng đấy.”
Giản Ái cũng không nhỏ nhen trả lời: “Sai rồi, mình nhìn dễ coi hơn anh ấy một chút.”
Cứ như vậy, Giản Ái vẫn luôn ảo tưởng bản thân là một đóa hoa nhài cắm vào bãi phân trâu là đàn anh kia, cho nên không chút do dự bóc lột giá trị dinh dưỡng của anh ta.
Hân Nhiên khấy bột yến mạch trong nước sôi, một mớ hỗn độn không rõ là gì gợn sóng vòng vòng, “Nếu định quen anh ta thì trước khi nghỉ mau nói rõ với anh ta đi.”
Giản Ái cười ha ha, “Mình cũng nghĩ như vậy, người khác đều nói nam theo đuổi nữ cách trở núi non, nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp màn, nếu anh ấy là người của mình, mình dù sao cũng không thể để anh ấy vất vả đi leo núi như vậy!”
Hân Nhiên nhìn Giản Ái không chớp mắt, tuyệt vọng lắc lắc đầu.
Cho nên trước khi nghỉ một ngày, Giản Ái lấy lý do Âu Thượng một tháng qua đã chịu nhiều vất vả mà hẹn anh ta đến KTV Eric thư giãn xem như trả công.
KTV Eric này chỉ cách trung tâm thành phố phồn hoa một con phố, chỉ cách có một con phố mà giá cả so với KTV trong trung tâm thành phố lại rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa đến đó vào ngày không phải cuối tuần hay ngày nghỉ còn được khuyến mãi 50%, cho nên vạn vạn không thể bỏ qua.
Nếu Giản Ái cùng Hân Nhiên không đặt trước thì chẳng thể nào đặt được vé vào Eric. Lúc hai cô đi vào, rất khó tưởng tượng đã cách một bức tường mà âm nhạc tiết tấu mãnh liệt vẫn có thể vọng đến đinh tai nhức óc, khiến người đi vào đều phải há họng quát to mới nói chuyện được với nhau.
Hai người đi qua sàn nhảy, tiến vào chỗ yễn tĩnh bên trong, Âu Thượng đã ngồi chỗ trước đó lập tức giơ tay lên với các cô. Giản Ái tối nay mặc quần áo màu đen, là váy liền áo vừa mới mua, bởi phần eo váy bó sát người nên thậm chí buổi tối Giản Ái cũng không dám ăn, cho nên váy bó chặt bờ eo mảnh khảnh của cô.
Giản Ái đi đến ngồi bên cạnh anh ta, dùng giọng nói dịu dàng hơi khêu gợi cúi đầu nói: “Em chào anh!”
Âu Thượng hình như có chút không rời được mắt.
Giản Ái cúi đầu cười, tiếp tục thấp giọng: “Em khát quá, đàn anh, rót cho em ly nước trái cây đi!”
Âu Thượng nhân lúc gọi nước trái cây mà có cơ hội tinh tế quan sát cô, tối nay Giản Ái làm tóc xuăn, tóc mái vấn cao để lộ vùng trán trơn bóng, đôi mắt cười nhìn khắp xung quanh, đường kẻ môi làm cô thêm không ít phần quyến rũ, tuy rằng bộ ngực không được đầy đặn lắm, nhưng trên cổ tay tinh tế rủ xuống một cái vòng tay hình trái tim rất khác biệt, làm tỏa ra một loại phong tình ngày thường không hề thấy, cho nên đôi môi mỏng của Âu Thượng cong lên một độ cong hài lòng.
Ở dưới tình huống như vậy, anh ta làm bộ như rất si mê Giản Ái, mỗi một động tác đều như đang vui mừng đến run run.
Giản Ái hiển nhiên cảm thấy vận khí tối nay không tệ, “Đàn anh, xin hỏi hiện tại anh có bạn gái chưa?” Hân Nhiên ở bên cạnh nghe thế liền cảm thấy rất thô bỉ.
Nhìn cô bé này rõ ràng không khiến anh ta vất vả như vậy, Âu Thượng mỉm cười nhìn cô: “Vậy còn em…”
Lời còn chưa dứt, một luồng hơi nguy hiểm khiến anh ta không tự chủ được mà nín thở cũng không tự chủ được mà rùng mình.
Hân Nhiên quay đầu nhìn, nguy rồi, sao Diệp Tu lại đến đây —— Nhìn thấy Diệp Tu đến, tim Hân Nhiên liền đập bình bịch, cụp mắt xuống. Cô ta thừa nhận tác hợp Giản Ái với Âu Thượng là cô ta có mục đích. Bản thân cô ta không ngu ngốc, Diệp Tu để ý Giản Ái, cô ta chỉ nhìn cũng thấy rất rõ. Còn Giản Ái đối với Diệp Tu có hứng thú hay không, Hân Nhiên không biết, cô ta cũng không muốn biết, nếu ông trời đã đưa một Âu Thượng đến bên Giản Ái, vậy thì chút hy vọng mong manh của cô ta đối với Diệp Tu vẫn có thể tồn tại.
Nhưng sau khi Hân Nhiên mở mắt, lại ma xui quỷ khiến thế nào mà lại xoay qua nhìn Diệp Tu. Ngọn đèn vô cùng chói mắt trong quán bar chiếu thẳng vào mắt khiến Diệp Tu thấy hơi nhói. Cậu ta hơi hơi nheo mắt lại, nhìn Giản Ái mặc váy dài đen dịu dàng nhìn anh chàng bên cạnh cô.
Cậu ta có đôi chút thất thần, trong lúc ngẩn ngơ chỉ nghe thấy Hân Nhiên cười nói: “Bạn học Diệp, cậu cũng đến đây à.” Sau đó là giọng của Giản Ái: “Muốn ngồi cùng không?”
Diệp Tu hiển nhiên cũng có ý này, gật gật đầu, đi qua. Âu Thượng nghe vậy liền xiết chặt ly rượu trong tay. Đã đến lúc quăng mồi câu con cá lớn kia rồi. Ai nhìn cũng nghĩ mục tiêu của anh ta là Giản Ái nhưng thực ra lại là muốn nhắm vào Diệp Tu.
Tiếu Viện ở trên lầu buông ống nhóm trong tay xuống. Giây phút quan trọng rốt cuộc cũng đã tới. Cô ta mở lòng bàn tay ra, bên tron