
Bên trong đã có một gã đàn ông béo tốt đang chờ. Tuy khắp người hắn ta bọc hàng hiệu nhưng vẫn không che dấu được màu đỏ tươi trong mắt. Mà hắn ta thế mà lại là lão đại ngầm ở thành phố này —— Lưu Kiện.
Xem ra dược tính đã phát tác. Tiếu Viện lạnh lùng cười, nhanh chóng cởi áo khoác. Gã đàn ông thở hổn hển khẩn cấp tách hai chân cô ta ra, trực tiếp dùng sức kéo quần lót xuống rồi xé rách.
Hơi lạnh từ điều hòa trên đầu phả lại, Tiếu Viện yếu ớt dựa vào sô pha, hạ thể lộ ra ngoài hơi run run khiến người ta thương tiếc. Nhưng gã đàn ông này không hề có nửa chút khái niệm thương hoa tiếc nguyệt trong đầu, sau khi trực tiếp tách hai chân ra đè cô ta xuống.
Hai tiếng sau, chứng kiến trò hề Lưu Kiện điên cuồng giao hoan cùng Tiếu Viện trong màn hình VCD, Thu Quý Mị phun ra một vòng khói: “Làm rất tốt! Lưu Kiện rất thích kiểu học sinh này.”
Diệp Thắng Kiền tất nhiên không thể ngờ, việc làm ăn của ông ta bị cản trở là lo cô ta bày mưu đặt kế. Vốn là Thu Quý Mị bày mưu để anh em mình nhân lúc công ty rối loạn mà làm giả sổ sách, thế nhưng sau khi Diệp Tu vào quản lý Nhạc Nhã Hiên, anh em cô ta ngược lại phải đến làm việc cho công ty vợ trước của Diệp Thắng Kiền.
Được lắm! Cậu của Diệp Tu không biết từ đâu thu thập được một đống sổ sách chứng minh anh em cô ta tham ô, đương nhiên anh em cô ta cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, tương tự cũng thu thập được một đống chứng cứ cho thấy cậu Diệp Tu nhận hoa hồng, kê cao giá nguyên liệu.
Có điều lúc hai nhà giằng co, Thư Mai kiên quyết ủng hộ lập trường của con trai bà ta, đuổi anh em bà ta ra khỏi công ty. Nhìn thấy bà ta đại nghĩa như thế, bản thân cô ta cũng không thể quá hẹp hòi, cắn răng để anh em cô ta bị knockout. Nhưng cứ như vậy thì bản thân cô ta sẽ không thể đục nước béo cò.
May mà vẫn còn Lưu Kiện này, đáng tiếc đang lúc bản thân muốn tranh công với chồng nói lúc anh em nhà mình có thể giải quyết Lưu Kiện thì Diệp Tu lại nhảy vào, nói cậu ta có thể giải quyết Lưu Kiện. Thằng nhóc Diệp Tu này đúng là sao chổi, chẳng những làm mọi kế hoạch của cô ta thất bại, còn phá nát giấc mộng mẹ giàu nhờ con của cô ta.
Mái tóc uốn sóng lớn của Tiếu Viện phóng đãng rối tung ở trên sô pha, một giờ trước, lão già tên Lưu Kiện kia đúng là đã hung hăng đè cô ta trên sô pha, dùng hết các loại tư thế cùng cô ta giao hoan.
“Cái gì mà đàn anh xã hội đen, thực ra còn không bằng một con chó già xấu xí leo lên trên người tôi.” Tiếu Viện đoạt lấy điếu thuốc của Thu Quý Mị rít mạnh một hơi: “Tôi nói này bà chủ Thu, chị đang mang long tử đấy, sao còn dám hút thuốc!”
Long tử! Thu Quý Mị trong cơn giận dữ dùng sức dụi toàn bộ bao thuốc lá cầm trong tay vào trong gạt tàn: “Lão quỷ đó đã mang theo Diệp Tu đi giới thiệu khắp nơi, nếu Diệp Tu không phạm sai lầm nào đó lớn thì đứa con trong bụng tôi ngay cả chó con cũng không bằng, sao, long tử sao?” Sắc mặt Thu Quý Mị tương đối khó coi.
“Không phải là muốn con riêng của chị thân bại danh liệt sao?” Tiếu Viện nhả một luồng khói ra khỏi mũi: “Cứ để tôi lo, nếu bà chủ Thu chịu ra giá cao hơn gã Lưu Kiện này.”
“Lần trước không phải là cô đã thất bại sao?” Thu Quý Mị hất tóc, ở trong phòng thuê lờ mờ, mái tóc đen lại giống như một đám mây đen bay qua tầng trời.
Tiếu Viện vừa chuyển con người, ánh mắt hơi liếc xéo một cái. “Thế nào, ai quy định chỉ làm một lần là phải thành công!?” Sau đó, cô ta vươn tay về phía Thu Quý Mị mượn lực của chị ta để ngọ nguậy ngồi dậy. “Còn nhớ Giản Ái không?”
“Giản Ái thì có liên quan gì tới chuyện Diệp Tu thân bại danh liệt?” Thu Quý Mị dứt khoát hỏi thẳng, không có nói nửa câu thừa.
Tiếu Viện kéo tay chị ta qua, đưa tới bên môi, khẽ hôn một cái. “Thu phu nhân, câu cá cần mồi câu mà! Giản Ái chính là cái mồi câu đó.”
Thu Quý Mị bừng tỉnh đại ngộ nhìn về phía cô ta. “Nhưng Giản Ái có quan hệ gì với Diệp Tu, hình như Diệp Tu chưa từng nhắc tới cô ta trước mặt lão già.”
“Người có thể ở cùng một phòng thì quan hệ tất nhiên không đơn giản.” Tiếu Viện thành thạo giấu đi vẻ gian xảo trong đôi mắt: “Chị còn chưa biết chuyện của bọn họ nhỉ! Tôi học cùng trường với Diệp Tu, cũng có thể nói là cậu ta ở ngay tại trong tầm mắt tôi, chuyện có thể biết tất nhiên phải nhiều hơn chị.”
Thu Quý Mị cắn răng, “Tôi cho cô thêm gấp đôi giá cũng chính là một trăm vạn, nhưng sau đó không được nói ra tôi.”
“Oke.” Tiếu Viện dụi điếu thuốc còn chưa tắt vào gạt tàn, “Chị cứ ở một bên xem một vở gọi là ý không ở trong lời (túy ông chi ý bất tại tửu).” Một sợi tóc bay lên đậu lại trên gương mặt cô ta, làm kẻ khác xao xuyến.
Hân Nhiên đi làm ở KTV, nhưng có một buổi tối cô nàng lại muốn đến một KTV khác chơi làm Giản Ái nhớ tới một câu tục ngữ, cơm người ngon hơn cơm nhà.
Lúc đó đã sắp nghỉ hè, Giản Ái muốn về nhà giúp, nhưng Hân Nhiên lại la hét nói cô cũng đã là người trưởng thành mà còn vẫn luôn thích ở nhà thì sau này sẽ rất bất lợi cho đường tình duyên.
Vừa hay, Giản Ái lại mới thích một đàn anh năm ba. Thích là chuyện xảy ra như thế nào, có thể là một câu nói, cũng có thể là một ánh mắt lơ đãng, có lẽ cũng có thể là một lần xắn t