
ặng, cải trang thành bộ dáng bất nam bất nữ.
Đường Ngọc cũng là một người thật thà, thấy
"Phương Diệc Phi" như vậy, tuy rằng kinh hãi, nhưng càng thêm tin
tưởng bộ dáng yêu quỷ này của hắn nhất định là dịch dung ra. "Phương Diệc
Phi" khi đó cũng thật là dịu ngoan, Đường Ngọc hỏi cái gì, hắn đáp cái
nấy. Đường Ngọc bảo hắn theo mình về nhà, hắn nói cũng được. Đường Ngọc nói lão
bà ngươi đi khắp nơi tìm ngươi, việc đã đến mức này rồi thì ngươi hãy ngoan
ngoãn quay về chấp nhận cuộc hôn nhân này đi, "Phương Diệc Phi" nghe
xong, khuôn mặt đỏ bừng, nói Ngọc nhi ngươi thật là xấu.
Bình thường Phương Diệc Phi dịch dung, tính cách và
thói quen cũng sẽ thay đổi theo. Lúc đó Đường Ngọc chỉ nghĩ là hắn nhập vai
diễn quá đạt, cũng không quá chú ý đến lời nói cử chỉ của "Phương Diệc
Phi" này. Đến đêm, "Phương Diệc Phi" đề nghị muốn nâng ly rượu
chúc mừng hai người gặp lại. Đường Ngọc ngẫm lại, cảm thấy hai người mấy tháng
không gặp, cũng nên chúc mừng, chúc mừng, thế là cùng "Phương Diệc
Phi" uống rượu.
Uống một cái là tới thiên hôn địa ám luôn. Qua hôm
sau, Đường Ngọc tỉnh lại, chỉ thấy một nam tử trần trùi trụi đang ngủ bên cạnh.
Nam tử này khi ngủ, bộ dáng trông rất ngây thơ. Đường Ngọc cảm thấy hồ nghi,
liền đến bóc da mặt của hắn ra. Có bóc mới biết hắn đã nhận sai người.
Khi đó, Đường Ngọc vô cùng kinh hoảng. Hắn thật cẩn
thận mặc áo mang hài, đang định bỏ chạy, lại bị nam tử trên giường kia bắt
được. Nam tử này tóm chặt lấy Đường Ngọc, trước mặt mọi người, bắt đầu khóc lóc
ầm ĩ, nói đêm qua tuy rằng hai người còn chưa được việc, nhưng tốt xấu gì Đường
Ngọc cũng đã hứa hẹn với hắn, còn nói muốn dẫn hắn về nhà.
Mãi đến lúc này, Đường Ngọc mới biết nam tử này tên là
Diệp tiểu Bảo. Mà mẫu thân của Diệp tiểu Bảo chính là một hạ nhân trong phủ của
Vân Trầm Nhã.
Người trong thôn vốn không qua lại với Diệp tiểu Bảo,
mặc hắn ầm ĩ như thế nào, cũng không ai nói giúp giùm hắn. Sau đó, không biết
từ khi nào, trong đám đông có vài gương mặt lạ nhảy ra, có tên đóng vai mặt đỏ,
có tên đóng vai phản diện, vừa nói Đường Ngọc bội tình bạc nghĩa không chịu
trách nhiệm, lại vừa nói Đường Ngọc là hy sinh bản thân mình, vì người trong
trấn mà giải quyết tai họa. Mấy người này nói càng lúc càng hăng hái bừng bừng,
dần dần, người trong thôn cũng ồn ào theo, chửi bậy theo. Ầm ĩ đi ầm ĩ lại,
cuối cùng kết luận - không cho Đường Ngọc đi.
Đường Ngọc mặc dù thật thà, nhưng cũng không ngu ngốc.
Hắn nhìn thấy tình cảnh này, liền đem sự tình trước sau trong ngoài suy nghĩ
thấu đáo lại một lượt từ đầu đến cuối, cuối cùng ra được một cái kết luận - đây
là một chiêu ngáng chân của Vân vĩ lang. Hiểu ra vấn đề, Đường Ngọc liền lập
tức vô cùng tuyệt vọng. Hắn biết đã rơi vào tay Vân Trầm Nhã rồi là nhất định
sẽ chạy không thoát, bèn tìm một góc tối ngồi buồn rầu ấm ức, vẻ mặt như chết
rồi. Mãi cho đến khi mọi người ầm ĩ xong, hắn mới chạy đến đám đông, tóm lấy
một gương mặt mới đóng vai phản diện vừa rồi, hỏi: "Nếu hôm nay ta bỏ
chạy, hắn làm sao mà bắt ta?"
Gương mặt mới này là một thủ hạ của Vân vĩ lang, nghe
Đường Ngọc hỏi như vậy, gương mặt mới liền thành thành thật thật đáp: "Đại
công tử nói, nếu hôm nay Đường công tử bỏ chạy, sẽ..." Hắn lấy tay chỉa
chỉa vào Diệp tiểu Bảo đang thẹn thùng đứng đó "Trang điểm cho hắn xinh
đẹp hơn, sau đó dẫn hắn về Lâm Nam gặp hương thân phụ lão ở cố hương của Đường
công tử..."
Đường Ngọc nghe xong những lời này, ngay cả hơi để nói
cũng không còn, đành ráng gượng hít vào thở ra ba ngụm mới không bị ngất xỉu,
sau khi nghẹn một lúc lâu, bật ra được một câu: "... vậy ta ở lại đây là
được rồi."
Thu Đa Hỉ và Thư Đường ở trong thôn trấn nghe đồn đãi
như thế, tình tiết vô cùng sống động chân thật. Nhưng nghe người ta đồn, thiếu
vai phụ đặc sắc là vị Vân vĩ lang, nên mức độ thú vị của câu chuyện bị giảm
bớt, ngược lại, nghe có vẻ hơi bị hoang đường.
Thu Đa Hỉ ngồi xổm bên bờ sông, vừa ném những viên đá
cuội xuống sông vừa thở dài: "Hắn ở đây không thoải mái, nên trở về sớm
một chút a, có cần phải để ý phụ trách gì đó đối với tên Diệp tiểu Bảo kia hay
không chứ? Giờ thì tốt rồi, hai người ầm ĩ đến trời long đất lở, hắn lại nhảy
sông nữa chứ..."
Thư Đường cũng không biết trả lời làm sao. Mới vừa
nghe các vị hương thân trên trấn nói, giữa trưa hôm nay Diệp tiểu Bảo lại quậy
Đường Ngọc nữa, uy hiếp nói muốn tự sát cho hắn xem. Hai người cãi nhau đến bờ
sông, Đường Ngọc bị ầm ĩ chịu không nổi, đột nhiên đâm đầu xuống sông, muốn đi
trước một bước cho rồi.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Thư Đường nói: "Ta
thấy, chuyện này là tại hai ta." Thu Đa Hỉ "A?" một tiếng. Thư
Đường ngồi xuống cạnh bờ sông, bẻ hai nhánh cỏ lau ngắm nghía, lại nói:
"Lần trước hai ta ở sau hậu viện, mắng Đường Ngọc một trận, ngươi còn nhớ
không?"
Thu Đa Hỉ gật đầu tỏ vẻ nhớ rõ.
"Ta cân nhắc kỹ lưỡng một hồi, thấy con người
Đường Ngọc mặc dù không được tốt, nhưng cũng không phải là hạng xấu xa. Dù sao
lúc trước hắn giả trang thành Thang Quy ở lại khách điếm của bọn ta, cũng thật
thật