Vô Sắc Công Tử

Vô Sắc Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323424

Bình chọn: 7.5.00/10/342 lượt.

ân đồ, trong đầu ầm vang một tiếng như sấm sét. Hôm nay có người đến

đề thân với nàng, đó là Phòng Tam Nguyên - Phòng công tử, tín vật thỏa thuận là

một cây quạt có vẽ bộ mỹ nhân đồ.

Trong lúc nhất thời, đáy lòng Hồng Nữu cô nương ngọt

ngào như có hũ mật nghiêng nhễu xuống. Nàng vui vẻ rạo rực cười rộ lên, bước

chân nhẹ như được gió thổi, không biết nên đi về phía trước hay là lui về phía

sau.

Đang lúc nàng do dự, chợt thấy một chiếc xe ngựa có

phủ màn trúc trắng tinh dừng trước cửa lâu. Vị công tử tuyệt sắc ngồi trên lầu

hai mới vừa rồi thong thả đi ra, phe phẩy cây quạt leo lên xe ngựa.

Màn trúc khẽ vén, gió xuân lay động. Công tử đoan

chính, ôn nhuận như ngọc.

Thư Đường đứng bên góc đường lén nhìn, chứng kiến được

cảnh này, hai mắt hôn mê đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa không kềm chế được

la lên một tiếng "Thần tiên ca ca". Nàng sửa lại áo xống, hắng lấy

giọng, đang muốn chạy ra chào, không ngờ phía trước xa phu đã vung roi lên,

bạch mã hí vang tung bốn vó chạy mất.

Thư Đường ngẩn ngơ, trơ mắt nhìn chiếc xe bạch mã chậm

rãi chạy qua trước mắt. Sau một lúc lâu, nàng mới hồi phục tinh thần lại, vỗ

mạnh một cái chát lên trán, xoay người đuổi theo xe ngựa, một đường dọc theo

con phố.

Bên trong chiếc xe ngựa, có người nửa nằm nửa ngồi

nhàn nhã thích ý phe phẩy quạt, có người nghiêm nghị ngồi ngay ngắn.

Chỉ chốc lát sau, người có vẻ mặt nghiêm nghị nhấc màn

lên nhìn nhìn ra phía sau, giật mình thấp giọng nói: "Đại hoàng... Đại

công tử, có một cô nương đang đuổi theo xe ngựa của chúng ta."

Động tác quạt chậm lại một chút, thanh âm cao hơn ngày

thường ba phần “Sao? Tiểu nha đầu đó trông như thế nào?”

"... Hình dáng thật ra coi cũng có vẻ đoan trang,

giữa mi tâm có một nốt ruồi son, khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, có chút kỳ

lạ."

Cây quạt khép lại, vỗ vào lòng bàn tay một tiếng

"bép": "Tư Không, ngươi đưa lỗ tai lại đây."

Trong xe ngựa vang lên tiếng xầm xầm xì xì.

Một lát sau, Tư Không chần chờ nói: "Đại công tử,

ngươi..." .

Chiếc xe bạch mã chạy không nhanh, từ đầu đến cuối giữ

một khoảng cách chừng năm trượng với Thư Đường. Chạy qua đường cái, chui vào

ngõ nhỏ, rẽ vào bảy, tám con hẻm. Thư Đường vừa rượt theo, vừa ầm ĩ gọi

"Phòng công tử". Đang đuổi tới đường cái, không ngờ con ngựa phía

trước đột nhiên hí dài lên một tiếng, bất ngờ quay đầu lại, hùng hổ nhắm thẳng

Thư Đường mà chạy lại.

Tiểu Đường nhà họ Thư bị dọa ngẩn cả người, liên tục

lui về phía sau, vô ý đạp ngã vài cái sạp.

May mà xe ngựa kia cách trước mặt Thư Đường chừng một

thước thì ngừng lại. Màn trúc xốc lên, một người mặt mày nghiêm nghị từ trong xe

ngựa thong thả bước xuống.

Thấy Thư Đường dán lưng vào vách tường, sợ tới mức mặt

trắng bệch, hắn không khỏi nhướng mày, gượng gạo chắp tay nói: "Vị cô

nương này, thật xin lỗi. Mới vừa rồi công tử nhà ta đột nhiên nhớ lại một

chuyện quan trọng chưa làm, cho nên mới quay đầu xe ngựa lại như thế. Cô nương

ngươi không bị thương chỗ nào chứ?".

Thư Đường ngẩn người, trong lòng suy ngẫm đến câu

"chuyện quan trọng chưa làm", càng vui mừng hơn. Nàng tiến lên hai

bước, nhìn trái nhìn phải chiếc xe ngựa, tán thưởng nói: "Ta không sao,

nhưng không biết chiếc xe ngựa xinh đẹp này có bị tổn hại chỗ nào hay

không?"

Vừa nói xong, vẻ mặt người luôn nghiêm nghị trước mắt

như đang cố gắng nín nhịn chuyện gì đó, nhưng người bên trong xe đã “xì” một

tiếng bật cười rộ lên.

Thư Đường chạy nhanh lại nói: "Vị quan nhân trong

xe này..." .

Quan nhân trong xe vui vẻ, hắn xốc màn lên, ló đầu ra

vẻ mặt xin lỗi “Xin lỗi đã làm cô nương kinh hãi, tại hạ thực cảm kích và lấy

làm xấu hổ vô cùng. Nếu cô nương không ngại, xin cho biết quý danh, hôm khác

tại hạ sẽ đến nhà tạ lỗi”

Thanh âm nhã nhặn, trong trẻo động lòng người.

Tim Thư Đường nhảy dựng, mặt đỏ lan dần xuống đến cổ,

lắp bắp: "Thư, Thư Đường." Ngừng lại một chút, nàng lại cẩn thận bổ

sung: "Năm nay ta mười bảy tuổi, cầm tinh con thỏ, sinh năm Canh Mão,

tháng Chín, giờ Thân, bát tự rất tốt, vượng phu ích tử."

Vị công tử tuyệt sắc nghe xong, thân hình ngã nhào về

phía trước, thiếu chút nữa rớt xuống xe ngựa.

Đúng lúc này, đầu phố bên kia truyền đến một tiếng la

hét: "Thư, Thư cô nương."

Người vừa đến là bà mối họ Lưu, vẻ mặt ủ rũ, cười nịnh

nói: "Thư cô nương, ta xin lỗi ngài. Vị Phòng Tam Nguyên Phòng công tử mà

hôm nay đến đề thân với ngài, thì ra là tên thư sinh chuyên họa Đông cung kiếm

tiền, có quan hệ thân mật với Xuân Hoa lâu. Hôm nay hắn bị nhân tình quấy phá,

bắt đi rồi. Ta mới biết chuyện này, liền chạy nhanh đi tìm ngài, không ngờ gặp

phải ngài ở đây."

Bà mối họ Lưu nói xong, lại nhìn người đối diện với

Thư Đường, nhất thời cả kinh nhảy dựng, hô to nói: "Vân công tử, ngọn gió

nào thổi ngài đến nơi đây?!"

Vân đại công tử cười nhẹ, quay đầu nói với Thư Đường:

"Còn chưa tự giới thiệu với cô nương. Tại hạ Vân Trầm Nhã, là nhân sĩ Anh

Triêu quốc, đến Nam Tuấn quốc buôn bán nhỏ."

Thư Đường hoàn toàn choáng váng. Danh tiếng Vân Trầm

Nhã đương nhiên là vang dội Kinh Hoa thành này.

Quả


80s toys - Atari. I still have