
ng còn không ngừng phát ra tiếng ‘hu hu hu.’
Biết nói gì nó cũng không hiểu, Lăng Ngạo trực tiếp nhấc chân đạp tới.
"Đợi đã nào...!"
Lam Duê ngăn anh lại, nhíu mày xem người thiếu niên đang trơ mắt nhìn mình, lại nhìn hắn vặn vẹo hai chân, cau mày nói: "Hai chân này đã xảy ra chuyện gì? Ta không đến nỗi mua một thứ đồ bỏ đi về đó chứ?”
Rút tay ra, lại phát hiện bị ôm quá chặt, lập tức sắc mặt trầm xuống: “Đi sang bên cạnh!”
Không biết là nhìn ra cô thật sự mất hứng, hay là ôm đủ rồi, tên thiếu niên có vẻ ngoan ngoãn ngồi yên bên chân của Lam Duê, đôi con ngươi vàng nhạt ngân ngấn nước mắt, dần trở nên bóng loáng. Lam Duê hoài nghi, nếu như phía sau của hắn còn có cái đuôi mà nói, thể nào lúc này cũng lắc qua lắc lại cho xem.
Có chút nhức đầu nhìn người thiếu niên trước mặt, ở buổi đấu giá ngầm hôm trước, tại sao cô lại không phát hiện ra hắn còn có phương diện này? Ánh mắt khát máu, đó là nguyên do mà cô vừa nhìn đã muốn mang hắn về.
"Vân Trạch! Bảo Vân Thanh hoặc là Âu Liêm tới đây!"
"Dạ!"
Chìa tay lướt qua hai chân đang vặn vẹo của hắn, đôi đồng tử của tên thiếu niên lập tức hiện lên sự uất ức, dáng vẻ thật giống một chú chó con.
Nhìn thế này Lăng Ngạo càng thêm không vui, lạnh lùng canh chừng động tác của cô: "Em tính làm cái gì?"
"Ai? Xem vết thương trên chân của nó là đã xảy ra chuyện gì. Lúc em ở buổi bán đấu giá cũng không phát hiện ra chân nó bị như vậy mà, chẳng lẽ là em bỏ sót? Nếu như không còn chân, vậy chẳng phải em bị lỗ lớn rồi sao? Cũng không biết hai chân này bây giờ có thể chữa khỏi được không?”
"Anh đạp đấy!" (QA: tự dưng LN trả lời mình cảm thấy buồn cười=))
Ba chữ, khiến Lam Duê im lặng triệt để, dường như một cước này có hơi quá tàn nhẫn thì phải?
Bất đắc dĩ quay đầu, nhìn người thiếu niên đang làm bộ đáng thương nhìn cô, đáy mắt lóe sáng: “Như vậy, thiếu niên ngoan, thích hợp nuôi làm thú cưng! Về phần tên….Johan, Lam Johan!”
Thú cưng?
Lần này Lăng Ngạo cũng không biết nên nói cái gì, đem người biến thành thú cưng, cũng may là cô còn nói ra được. Nhìn lại thiếu niên. . . . . . Lam Johan với dáng vẻ tha thiết, anh cứ cảm thấy chướng mắt làm sao.
Ngại vì sự mệt mỏi khó mà che giấu nơi đáy mắt cô, anh tạm thời không nói gì nữa.
Vân Thanh và Âu liêm cùng đi vào, khi bọn họ trị liệu cho Johan, toàn thân hắn liền dựng ngược lên, cảnh giác nhìn cả hai chằm chằm, sự khát máu nơi đáy mắt bắt đầu tựu lại.
"Cút qua bên kia, nằm yên!"
Lạnh lùng quát lên một tiếng, lập tức xóa tan đi ánh mắt giết chóc và bộ dạng xù lông nhím của Johan. Uất ức dụi dụi mái đầu màu vàng vào bắp chân của Lam Duê, vẻ mặt lấy lòng.
Gân xanh trên đầu Lăng Ngạo nhảy dựng lên, còn khóe miệng của Lam Duê thì giựt giựt, bất đắc dĩ vươn tay vỗ vỗ đầu của hắn: "Qua bên kia nằm yên!"
Johan có phần không muốn, không ngừng dụi đầu vào chân cô, rõ ràng đang muốn lấy lòng. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đang dần lạnh đi của Lam Duê, giữa con ngươi đen nhánh lóe lên một tia rét lạnh, gần như là trong nháy mắt, Johan liền lê cặp chân tàn phế của mình, ngoan ngoãn nằm lên trên giường, động tác nhanh chóng khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Người này quả nhiên không thể dùng cách suy nghĩ như người bình thường để lý giải. . . . . Lam Duê phát hiện, cô thật sự rất có thiên phú tiên đoán.
Tên thiếu niên cô mang về…..không đúng, bây giờ gọi là Johan, ngoại trừ những khi có Lam Duê, Johan mới tỏ ra ngoan ngoãn, nếu cô không có ở đây, hắn liền làm ra vẻ phòng bị, đối với bất kỳ ai đều ở trong tư thế sẵn sàng công kích. Chỉ có điều, điểm khác biệt duy nhất chính là thái độ của hắn đối với Lăng Ngạo, có lẽ là đã chịu không ít thiệt thòi, mỗi khi nhìn thấy Lăng Ngạo, đôi mắt màu vàng nhạt của Johan lập tức lóe lên một tia sợ hãi cùng cảnh giác.
Cũng may là bây giờ hai chân của hắn đã được nẹp gỗ, cử động bị hạn chế, cũng không quá lo lắng việc hắn sẽ công kích người khác. Chỉ là, Johan chẳng nghe lời của ai nói cả, ngoại trừ Lam Duê. Đôi khi, tất cả bọn họ đều hoài nghi, liệu Johan có thể hiểu được lời nói của bọn họ hay không, bằng không làm sao mà một khắc trước còn chọc giận Lam Duê, một giây sau liền ngoan ngoãn nghe theo lời cô?
Ngày hôm đó, khó khăn lắm Lam Duê mới xuống giường vào lúc chín giờ, mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy, ngoại trừ Vân Trạch đang đứng chờ mình, còn có cả Johan đang ngồi chồm hổm ở cửa. Vừa nhìn thấy cô ra ngoài, đôi đồng tử màu vàng bỗng chốc sáng lên, từ từ lê tới gần.
Thời điểm Lăng Ngạo vừa nhìn thấy hắn, một tia ôn hòa của buổi sớm mai lập tức được thay thế bằng sự lạnh lẽo. Con ngươi lạnh lùng sắc bén như dao bắn thẳng về phía hắn, gương mặt anh tuấn bỗng chốc tối sầm xuống.
Lam Duê duỗi tay ra, kéo hắn dậy từ trên mặt đất, nhìn đôi chân của hắn, nhíu mày nói: “Cũng không biết đau? Cả ngày đi khắp nơi làm gì?”
“Sang bên cạnh!”
Nói xong, nhẹ nhàng buông tay, đem người để sang một bên. Nhìn về phía Vân Trạch, nói: "Johan giao cho anh, mau chóng dạy hắn tất cả những hành động mà một con người nên có. Tôi không muốn thật sự phải nuôi con một con thú cưng!”
Liếc nhìn Johan đang nằm