
ạo thật sự đã mất hết kiên nhẫn, tên này giống như một con thú dữ hung hãn, chỉ biết tấn công con người, anh không hiểu Lam Duê muốn hắn làm cái gì? Chẳng lẽ bởi vì diện mạo không tệ?
Một tay bắt lấy cánh tay hắn vừa vung tới, nâng chân phải lên, hướng tới hai đầu gối của hắn đạp mạnh một cái, tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, tên thiếu niên kia kêu lên thảm thiết ngồi phịch trên đất.
"Hu hu hu. . . . . . ."
Giờ khắc này, tên thiếu niên từ một con thú dữ hung hãn trở thành một con vật nhỏ vô hại. Có lẽ chiếc vỏ ngụy trang này sẽ rất hoàn hảo nếu như có thể bỏ qua đáy mắt lóe lên sự hung ác sặc mùi máu tanh của hắn.
Lê cái chân bị đánh gãy, tên thiếu niên dùng hết sức lực từ nửa thân trên, cọ xát trên mặt đất, lùi về phía sau chiếc ghế sofa, hình như nơi ấy rất an toàn.
Đáy mắt của Lăng Ngạo xẹt qua một tia kinh ngạc, xem ra tên thiếu niên này không hẳn là không có trí khôn….. “Hu hu hu”
Một đôi con ngươi màu vàng nhạt cảnh giác nhìn Lăng Ngạo, mùi máu tanh bên trong đáy mắt ngược lại tan đi không ít.
Lăng Ngạo cũng không tính đến gần hắn, mà chỉ ngồi trên ghế sofa gần đó, lạnh lùng liếc hắn một cái rồi lại không thèm nhìn hắn nữa.
Anh bỗng hiểu ra, sở dĩ Lam Duê muốn mang hắn về, đại khái cũng vì tên thiếu niên này không giống với người thường, mang theo người như vậy ở bên cạnh sẽ rất yên tịnh.
Anh tin tưởng, nếu như tên thiếu niên này được nuôi dạy thật tốt, nhất định sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực.
Chỉ là, trước đó, anh cần phải mài nhẵn đi hết mấy cái móng nhọn của tên ‘người thú’ này, bằng không, nhất định cô sẽ không ngại tự mình đến. Mặc dù rất tin tưởng vào năng lực của cô, thế nhưng vẫn phải đề phòng trường hợp bất trắc.
Giờ phút này, Lam Duê vẫn còn ngủ say, hẳn là sẽ không tỉnh giấc sớm như vậy.
Nghĩ đến vợ yêu, gương mặt anh tuấn luôn có vẻ lạnh lùng của Lăng Ngạo liền thoáng qua một tia dịu dàng. Hình như trong khoảng thời gian này cô càng ngày càng thích ngủ, hơn nữa mỗi đêm đều ngủ rất say, rất khó đánh thức. Xem ra quả thật là mệt mỏi, thừa dịp trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt, sau khi trở về, vẫn phải ngồi lên cái vị trí kia.
Chỉ là, từ ban đầu một mình đối mặt, hiện tại trở thành hai người cùng nhau đối mặt.
Giữa đôi con ngươi màu vàng nhạt của tên thiếu niên thoáng qua một tia nghi ngờ, ôm đôi chân bị gãy, không ngừng quét mắt nhìn về phía Lăng Ngạo tựa như đang muốn nghiên cứu.
Người này rất mạnh!
Đây là đáp án dựa trên những suy nghĩ có hạn của tên thiếu niên, hơn nữa còn làm hắn cảm thấy rất sợ hãi. Trực giác dã tính ngầm nói cho hắn biết, người này so với những con dã thú hung mãnh mà hắn đụng phải ngày trước, đáng sợ hơn nhiều.
Động vật đối với những mối nguy hiểm, nhất là đã gây nguy hiểm đến cho bản thân mình, mặc kệ là gì, theo bản năng đều sẽ né ra.
Lúc tên thiếu niên xác định được người này rất nguy hiểm, liền muốn né ra, tìm đến một nơi hắn cho là an toàn, chính là ở sau ghế sofa, chậm rãi lê đến đó, liếm vết thương trên đùi. Động tác nhìn như một con thú nhỏ bị thương.
Điều làm Lăng Ngạo dở khóc dở cười chính là, tên thiếu niên kia vừa liếm vết thương, vừa không ngừng quét đôi mắt trong veo về phía mình. Đây cũng là chuyện hiếm, anh đánh hắn đến tàn phế, ngược lại hắn vẫn có thái độ như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là điểm duy nhất không giống với bản tính của loài dã thú? Kính sợ người mạnh mẽ hơn mình.
Hiếm khi hứng thú được khơi mào, Lăng Ngạo cứ quan sát tên thiếu niên này nhiều giờ liền như vậy, dù sao hiện giờ Lam Duê còn đang ngủ, anh cũng có thời gian.
Trải qua một thời gian dài quan sát, anh phát hiện, bản tính thích giết chóc trên người hắn cũng dần dần dịu đi, ít nhất bây giờ đã trở nên bình thản, rất lạnh nhạt!
Ba giờ chiều, Lam Duê đang ngủ say, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.
Liếc nhìn bầu trời sáng rực, đưa tay sờ sờ vị trí bên cạnh, thật lạnh. Xem chừng Lăng Ngạo đã thức dậy từ lâu rồi.
"Cốc cốc cốc!"
Dường như đã nhận ra được cô thức giấc, phía ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ nhịp nhàng.
Ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, giọng nói nhỏ nhẹ: "Vào đi!"
"Lam chủ!"
Vân Trạch nhìn nhìn Lam Duê đang híp mắt, khẽ gọi một tiếng.
Mỗi lần, chỉ cần sau khi Lam Duê tỉnh lại, sẽ nhẹ nhàng dịch chuyển chiếc nhẫn trên tay, như vậy anh có thể biết được cô đã thức dậy hay chưa.
Trước kia đều là đúng vào 9h sáng, nhưng dạo gần đây lại không thể không dựa vào tín hiệu của cô. Vân Trạch nuốt xuống sự cay đắng cuồn cuộn nơi lồng ngực, gương mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng không chút sơ hở.
"Hiện tại mấy giờ rồi?"
Vân Trạch quét mắt lên chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, nói: "Ba giờ đúng! Lam chủ có muốn ăn gì hay không?”
Lam Duê lắc đầu, che miệng ngáp một cái, nói: "Gần đây không biết là chuyện gì xảy ra, luôn cảm thấy ngủ vẫn chưa đủ, thật là kỳ quái." Lúc nào thì cô bắt đầu phát triển theo hướng heo? Rõ là. . . . . .
"Lăng Ngạo đâu?"
Đem quần áo đã được chuẩn bị xong xuôi đặt bên cạnh cô, thời điểm Vân Trạch nghe được câu hỏi của cô, tay thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp: "Trưa nay Lăng thủ lĩnh đã đi nhìn người