Polly po-cket
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322711

Bình chọn: 9.00/10/271 lượt.

nói, em trai Trí Lược của chị đó."

Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không có biện pháp gì với em trai mình, chỉ có thể lấy Trương Lam hả giận, một quyển sách bay qua.

Trương Lam chụp lấy sách vòng vo vài vòng, "Quả nhiên con gái nhà chúng ta đều gả cho quân nhân, giờ chị cũng theo sau rồi."

Trương Lam nói không sai, trên Triệu phu nhân có hai chị gái và một anh trai,

dưới có một em gái một em trai, ba chị em đều gả cho quân nhân, chồng

của dì út Triệu Nhiễm Nhiễm còn là thuộc hạ trước kia của lão Triệu, có

thể thành đối tượng của dì út cô, cũng đều nhờ Triệu phu nhân ở chính

giữa dẫn đường.

"kể một chút, có cơ thịt hay không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm há miệng lại ngậm lại, rồi mở ra rồi ngậm lại, cuối cùng

giả cười một tiếng, "Tưởng anh ta cởi trần đến xem mắt với chị sao? À?

Hay em lần đầu tiên gặp người ta đã vén y phục người ta? Dượng út của em không phải cũng là lính sao, còn là đoàn trưởng nữa, sao em không xem

dượng?"

Trương Lam nhỏ giọng nói, "Chị cũng muốn vén lên xem mà,

ngại xa lạ thôi?!" Nhìn Triệu Nhiễm Nhiễm muốn vọt qua đánh người,

Trương Lam vội vàng cười đổi đề tài, "Bắp thị của chồng dì nhỏ đã chuyển hóa thành mỡ và bụng bia rồi, không có gì đáng xem. Nghe nói người kia

đã từng làm lính đặc biệt."

Còn lắm mồm nữa sẽ dễ dàng bị cô tức

giận chết, Triệu Nhiễm Nhiễm quyết định đi ăn cơm trưa, liếc Trương Lam

một cái, cầm vạc cơm lên đi về phía nhà ăn.

Khoa nhi ở lầu bốn,

không cao không thấp, chờ thang máy lúc đông người không bằng đi bộ

xuống. Thời gian ăn cơm trưa là lúc cao điểm, Triệu Nhiễm Nhiễm không có đi tới thang máy mà nhanh nhẹn đi về phía cầu thang.

Cầu thang

được thiết kế rất nhân tính hóa, mỗi đến nửa tầng sẽ có một hàng ghế để

ngồi nghỉ ngơi, còn có khu đồ uống. Hôm nay đi tới hàng ghế ở giữa lầu 3 và 4, Triệu Nhiễm Nhiễm thấy được một bóng dáng liền dừng bước, đầu đột nhiên choáng.

Người nọ cũng thấy cô, lập tức đứng lên, vui vẻ đi về phía cô, "Tan việc."

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu một cái, trong lòng vòng vo nhiều lần. Lầu ba là

phụ khoa, lầu bốn là khoa nhi, anh ấy đến thăm bệnh nhân sao? Triệu

Nhiễm Nhiễm nói gì cũng không nguyện ý nghĩ đến đáp án kia, khẳng định

không phải khẳng định không phải khẳng định không phải.

"Giang Tiềm? Sao anh ở chỗ này? Thăm bệnh nhân sao?"

Giang Tiềm sững sờ, vò đầu cười, "Tôi, chờ em."

Xong rồi, thật là đáp án này.

Triệu Nhiễm Nhiễm cười nhẹ một tiếng, "Không phải tôi đã nói hôm nay đi làm

sao, sao anh còn ngốc nghếch chờ ở đây, chờ bao lâu rồi?"

"Không bao lâu, từ lúc 9 giờ." mặt Giang Tiềm đỏ lên, lại có chút nhăn nhó, "Tôi cũng không có việc gì, còn đang nghỉ phép."

Chín giờ đã tới rồi, bây giờ đã mười hai giờ, ngồi đây suốt ba tiếng, cũng

không biết gọi điện thoại, sao người này thành thật thế.

Trong

lòng Triệu Nhiễm Nhiễm mềm nhũn, vừa hay nhìn thấy hai y tá trẻ cùng

khoa đi ngang qua bên người cô thì len lén cười, ngại hỏi cô nhưng lại

quay đầu nhìn mấy lần, cô lập tức quyết định, "Hay là, anh đi xuống nhà

ăn ăn chút gì với tôi đi."

Giang Tiềm liền vội vàng gật đầu.

Thức ăn ở nhà ăn của bệnh viện không hề ngon, nhạt nhẽo vô vị, Triệu Nhiễm

Nhiễm an bài chỗ ngồi cho Giang Tiềm trước, sau đó đi lấy hai món chay,

hai món mặn, hai chén canh, bốn chén cơm và bốn cái bánh nhân đậu, rồi

đi mua hai hộp sữa tươi.

"Anh ăn cơm đi, tôi ăn bánh nhân đậu là được."

"Ừ, được."

Triệu Nhiễm Nhiễm để Giang Tiềm tự do, còn mình thì cầm một cái bánh nhân

đậu, rút ra chút thức ăn, rồi cúi đầu ăn trước. Cô không dám ngẩng đầu,

bởi vì Trương Lam đang ngồi ở cách bàn này của họ không xa, chờ cô ngẩng đầu sẽ liền qua đây chào hỏi bọn họ.

"Món ăn không ngon, anh ăn đỡ."

"Tôi không kén ăn." Cố ý chậm lại tốc độ nhưng vẫn ăn xong rất nhanh, Giang Tiềm cầm cái bánh nhân đậu đưa cho cô.

"Tôi ăn một cái đã đủ, bánh nhân đậu còn nóng, còn 3 cái anh ăn đi."

Giang Tiềm đánh giá cánh tay mảnh khảnh của cô, nhíu mày một cái, không hề

nói gì, thoáng chốc đã ăn xong bánh nhân đậu, rồi ăn canh, sau đó liền

cầm vạc cơm ra ngoài nhà ăn rửa sạch.

Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn ngại

mở miệng gọi anh trở về, người kiểu cách đều có tật xấu mềm lòng, huống

chi cô chưa từng cùng ai như thế, nhịp tim vẫn còn hơi gia tốc.

Cô có chút rối rắm, cô không muốn dùng phương thức xem mắt tìm đối tượng,

huống chi còn là một quân nhân. Bởi vì là Giang Tiềm nên phải làm như

vậy, nhưng rốt cuộc vẫn không cam tâm lắm. Nếu như Giang Tiềm thật không vào mắt cô, cự tuyệt thì cự tuyệt thôi, nhưng cố tình cô lại không ghét anh, lúc nãy sau khi ăn cơm xong còn cẩn thận quan sát một chút, ngũ

quan của Giang Tiềm mặc dù ráp vào rất là ngộ, nhưng tách ra nhìn cũng

thật đẹp mắt, tuy hơi đen, coi bộ phơi nắng cháy da, nhưng nuôi một thời gian chắc cũng sẽ vào được mắt.

Có thể làm sao chứ, ai bảo người ta đã cứu cha của cô một mạng, ai bảo cô lại cố tình không ghét người

ta, không có biện pháp gì, người ta nhiệt tình như vậy, không thể từ

chối, cùng lắm thì về sau tách ra nhìn ngũ quan của anh chứ sao.

Buổi chiều Giang Tiềm cũng không có đi, lại ngồi trên ghế ở khu ng