
t chút tâm ý.
Sau khi mọi người đi
rồi, Giang Tiềm bắt đầu khoe khoang những chiến công mình lập được, phần thưởng giải nhì giải ba cho một người thật nhiều, cùng với phần thưởng
giải nhất cho tập thể cũng nhiều nữa, Triệu Nhiễm Nhiễm thoải mái, "Em
nói sao anh lại tài như thế, thì ra là vậy."
Giang Tiềm được cô khen có chút ngượng ngùng, "Sùng bái không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm bị chọc cười, gắng sức mà gật đầu, trong lòng cũng có lòng thương, đây đều là vinh dự mà anh dùng mạng để đổi.
Nhìn xong, Giang Tiềm để Triệu Nhiễm Nhiễm nửa nằm ở trên ghế sofa, chuyển
cả hai chân cô lên, bàn tay nhẹ nhàng thay cô xoa xoa, hóa giải sự mệt
nhọc cả ngày, "Hôm nay ngồi xe thời gian dài như vậy, mệt không."
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Lần sau ngồi xe lửa, xe đò hơi choáng."
Giang Tiềm vừa nghe, trong lòng đẹp đẹp, lần sau còn tới thăm anh.
Bàn tay thon dài có vết chai của anh có tiết tấu vuốt ve bắp chân của cô
từng cái, xoa vòng vòng, xương cốt dường như dần dần mềm mại dưới tay
của anh, giống như có thể nở ra một đóa hoa. Hơn nữa Triệu Nhiễm Nhiễm
khẽ nheo cặp mắt lại, hấp dẫn như vậy thật sự thật không có nhân đạo,
Giang Tiềm kiềm chế mấy lượt vẫn không thể dập tắt ngọn lửa đang bùng
lên trong tim.
Vậy mà Triệu Nhiễm Nhiễm cũng đang lúc này không
biết chết sống thêm dầu vào lửa, thật ra thì cô chỉ là bởi vì lực độ
trên tay anh gia tăng, hơi đau hừ một tiếng, ai ngờ lại đốt trạm xăng
dầu.
Một giây kế tiếp, Giang Tiềm chợt vươn lên, răng môi chính xác ngậm chặt cô.
Giang Tiềm hôn sâu mà dùng sức, như muốn dung hòa cô vào trong cơ thể mình,
hiện tại đã hiểu, tại sao mình lại yêu cô ấy như ấy, lần đầu tiên gặp cô ấy đã bị hấp dẫn, bởi vì một cái nhăn mày một nụ cười của cô mà hưng
phấn, vì một cái cau mày của cô mà lo lắng, nếu như quan hệ thân mật có
thể khiến cô gả cho anh sớm chút, vậy anh thà bị chửi cũng muốn làm với
cô ngay.
Cả người cô bị anh ôm vào trong ngực, Triệu Nhiễm Nhiễm
cơ hồ hít thở không thông, mất đi ý thức, môi lưỡi của anh điên cuồng
mang theo dục vọng dày đặc, dao động ở hai má và cần cổ của cô, càng
ngày càng xuống. Đột nhiên, ngực chợt lạnh, áo sơ mi bị thô lỗ vén lên,
Giang Tiềm vội vàng lại mạnh mẽ đẩy áo ngực lên, vừa ngậm, vừa cầm.
Anh đoạt lấy nụ hoa trước ngực cô, tim cũng kích động run rẩy.
"Tiềm Tiềm, không được... Không được."
Một tay Giang Tiềm cầm lấy hai cổ tay yếu ớt của cô đưa tới đỉnh đầu, hôn
hôn, một tay kia lặng lẽ tiếp cận phần eo mềm của cô, ngón tay thử thăm
dò đưa vào trong quần jean từng chút.
Triệu Nhiễm Nhiễm như nhũn
ra, nhưng vẫn biết mất trinh tiết là chuyện lớn, lúc này ngăn lại anh,
"Không được Tiềm Tiềm, mau dừng lại, chưa kết hôn không được, em trai
của em sẽ đánh em."
Giang Tiềm đổ thật nhiều mồ hôi, ngón tay vẫn không thuận không buông tha chui vào trong, hơi thở cực độ không yên,
"Lát nữa anh liền đi đánh báo cáo xin cưới, được không? Nhiễm Nhiễm,
chúng ta kết hôn, được không?"
Đừng nói cô không muốn, dù muốn,
cô dám gật đầu sao? Vì chuyện này mà kết hôn, anh không biết xấu hổ nói, cô cũng không dám đồng ý.
Đây, đều là thời gian dài chia lìa gây họa. . . . . .
Khi Triệu Nhiễm Nhiễm đang rối rắm, tiếng gõ cửa vang lên.
Tay Giang Tiềm hơi chậm lại, lúc này liền muốn đấm người.
"Ai?"
Lại hung hăng gõ cửa mấy tiếng.
"Tiềm Tiềm, anh mau xem đi, nếu không cửa sẽ hư."
Giang Tiềm ưu thương thở dài một tiếng, giúp cô để áo xuống, lật người xuống đất chuẩn bị đấm người.
Cửa vừa mở ra, quắt cà rồi.
"Anh tới làm gì?"
"Tôi thăm em gái tôi, không được?"
Giang Tiềm đưa lưng về phía Triệu Nhiễm Nhiễm hung ác trừng Trương Vũ một
cái, anh cũng không muốn khiến vợ biết mình và anh họ gần đây ngày ngày
đánh lôi đài.
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng ngồi dậy, gương mặt vẫn phấn hồng, cứng đờ cười nhẹ một tiếng, gọi người, "Anh hai."
"Ừ." Trương Vũ đáp một tiếng, "Anh đi lấy cho em vài thứ, chớ đóng cửa. Giang Tiềm, đi cho lấy nước cho em gái tôi uống đi."
Trương Vũ nói xong liền đi, Giang Tiềm dở khóc dở cười, "Vậy anh đi lấy nước, lập tức trở lại."
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, ngắm một vòng bốn phía, thấy có máy vi tính, liền muốn lên mạng một lát để hóa giải lúng túng.
"Máy vi tính có thể lên mạng không?"
"Có thể. Tự em chơi đi."
Vậy mà, không đợi Triệu Nhiễm Nhiễm mở máy, Giang Tiềm lại nhào về, đè lại tay của cô, "Đừng, đổi máy vi tính."
"Thế nào?"
Giang Tiềm cũng sắp toát mồ hôi rồi, chỗ của anh có không ít mấy tấm hình bậy bạ, Aoi, Asakawa Ran, Ozawa Maria. Nếu biết cô đến, đã sớm xóa sạch,
chỉ là mấy tháng rồi không có xem, nên quên mất việc này.
"Cơ mật à, vậy em không vọc máy vi tính."
Giang Tiềm cười cười, trong lòng có chút băn khoăn, "Không có chuyện gì, đừng mở folder có chữ A là được."
Triệu Nhiễm Nhiễm không có nghĩ sâu, không sao cả, không lên mạng cũng không phải không được.
Giang Tiềm đến phòng bếp lấy nước lọc, phải đợi một lát. Anh vừa ra cửa,
Trương Vũ liền đi tới, quăng cho Triệu Nhiễm Nhiễm mấy tấm hình.
"Xem một chút, đây đều là của Giang Tiềm ."
Triệu Nhiễm Nhiễm liếc một cái, mặt liền đỏ lên, cái gì