
ũng chưa từng nhìn lại đoạt lấy ăn.
Người này, đủ ngây thơ.
Giang Tiềm nheo mắt lại bắt đầu cười xấu xa, nhanh chóng gắp một thứ gì đó
trong dịa nhỏ, Trương Vũ động tác nhanh hơn, ‘ vèo ’ giành kẹp lấy bỏ
vào trong miệng rồi, sau đó ho mãnh liệti.
"Mẹ nó, Giang Tiềm, cậu biết rõ tôi không ăn chao, cố ý có phải không?"
"Không cố ý chẳng phải phụ lòng anh à." Giang Tiềm để đũa xuống, vừa buồn cười lại không biết làm thế nào, "Ai không, tôi nói anh đang uốn éo gì chứ?
Tôi vả Nhiễm Nhiễm rất tốt, anh kiếm chuyện à?"
Trương Vũ vỗ bàn, "Tôi kiếm chuyện đó, thì sao? Cậu và Nhiễm Nhiễm không thích hợp, tôi khẳng định. . . . . ."
"Không có chuyện gì anh cứ than thở, oán trách gì chứ?"
"Tôi X con mẹ nó !@#$%$@, con mẹ nó cậu tìm đạp có phải không?"
"Ai, anh thích than thì than đi, tôi và Nhiễm Nhiễm vui vẻ cho anh tức
chơi." Giang Tiềm duỗi eo một cái, miễn cưỡng dựa vào ghế, "Dù sao nửa
năm sau tôi cũng cưới cô ấy về."
Nếu anh nghiêm túc chơi xỏ lá,
thì căn bản không có đối thủ, chọc Trương Vũ trực tiếp tức giơ chân,
"Tôi nhổ vào, dựa vào cậu, cũng xứng với em gái tôi hả? Nhiễm Nhiễm ngốc không thấy rõ diện mạo thật của cậu, hôm nay tôi không thể không lựa
xương kỹ trong trứng gà, để cho cô em ấy xem rốt cuộc đức tính của cậu
thế nào."
"Lựa xương trong trứng gà? Tôi thấy anh là chỉ trích
trong xương tủy, Nhiễm Nhiễm không chê tôi, anh nhúng tay làm gì. . . . . Ai không, tôi rốt cuộc chọc anh chỗ nào, không phải chỉ mượn nhà của
anh xem mắt, vừa đúng đó là em họ anh thôi sao, tôi nói cho anh biết,
Nhiễm Nhiễm tôi chắc chắn cưới, hành lang mát mẻ có phải không?"
Trương Vũ không rõ chân tướng rồi.
"Hành lang cho anh ở."
Trương Vũ nhất thời nổi giận.
"Cậu giỏi lắm Giang Tiềm, cậu rất giỏi cậu xem phim chéo, cậu rất giỏi cậu tự sướng. . . ."
"Cứ như anh chưa trải qua."
"Tôi trải qua rồi thì sao? Ai, tôi không phải ý này, cũng không phải do
chuyện này, nhưng hai người thật không thích hợp." Trương Vũ suy nghĩ
một chút, đột nhiên rất trịnh trọng, nói, "Nhiễm Nhiễm ăn sung mặc
sướng, còn cậu, là một người tùy ý, tương lai hai người sống chung được
không?"
Giang Tiềm xem thường, "Mạnh mẽ không tốt à."
Trương Vũ hự nửa ngày, Em họ tôi quá. . . . Đơn giản, cậu không phải hiểu rõ
nó, một khi nó nhận đúng một người, bảo đảm sẽ dốc hết lòng dạ, nếu như
tương lai hai người có mâu thuẫn muốn chia tay, lòng cậu rộng nói quên
là quên rồi, nó không được, cậu biết không, nó không được, khẳng định
không buông ra, cậu nói xem tôi biết là hố lửa còn để cho nó nhảy vào
sao?"
Giang Tiềm sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, anh đang nghe Trương Vũ lời nói.
Lòng anh rộng? Rộng sao?
Là rất rộng, rộng như nhìn thấu sinh ly tử biệt, nhưng cũng rất nhỏ, nhỏ như. . . Hình như chỉ chứa được mình cô ấy.
"Trương Vũ, chúng ta quan nhau đã bao nhiêu năm?"
"Tới cuối năm thì mười năm rồi."
"Ừ, mười năm." Giang Tiềm gật đầu một cái, "Mặc dù ở giữa có bảy năm gần
như không gặp mặt, nhưng anh cảm thấy tôi là loại người đào hoa sao?"
Trương Vũ khinh thường, "Cậu là không có cơ hội."
Giang Tiềm không nhịn được, "Mặc kệ anh nghĩ thế nào, tôi chấm đúng Triệu Nhiễm Nhiễm rồi."
"Tôi không nói cậu đào hoa, mấu chốt là. . . . . ."
"Mấu chốt là Nhiễm Nhiễm còn ngốc hơn tôi phải không?"
Trương Vũ yên lặng gật đầu ở trong lòng, anh chính là ý này, vì vậy không yên lòng.
Triệu Nhiễm Nhiễm mặc dù ở trong phòng, trái tim lại bay đến chỗ Giang Tiềm
rồi, muốn gặp anh. Đột nhiên cửa phòng bị lặng lẽ đẩy ra, lộ ra một cái
mặt đen của Giang Tiềm.
Giang Tiềm thấy Trương Tư Đình, há mồm cười, không biết phải gọi là gì.
"Về sau cứ theo Nhiễm Nhiễm gọi dì nhỏ đi." Trương Tư Đình cười cười, "Ăn xong rồi?"
Giang Tiềm gật đầu, "Dì nhỏ, cháu muốn dẫn Nhiễm Nhiễm đi xung quanh tham
quan, cơm tối sẽ cho cô ấy ăn ở phòng ăn, có được không?"
Trương Tư Đình đưa hai người ra cửa, dặn dò Triệu Nhiễm Nhiễm ăn xong cơm tối trở về ngủ.
Giang Tiềm thật rất vui vẻ, miệng vẫn không thể khép lại, hôm nay tuyệt đối
là ngày hạnh phúc nhất mấy năm qua của anh, Triệu Nhiễm Nhiễm đến không
chỉ giải nỗi khổ tương tư của anh, càng làm cho nhìn anh rõ ràng địa vị
của mình trong lòng cô gái mình yêu.
"Nhiễm Nhiễm, anh dẫn em đi khắp nơi nha?"
"Không tốt." Triệu Nhiễm Nhiễm nói, "Không quen bị thật nhiều người nhìn, đến phòng làm việc của anh đi."
Giang Tiềm vớt mấy cái, nắm tay Triệu Nhiễm Nhiễm, "Cũng được, hay là đến ký túc xá của anh?"
"Đừng mà, bị người ta hiểu lầm thì nguy rồi."
Giang Tiềm cũng không sợ chuyện này, hiểu lầm thì hiểu lầm, ai thích cứ tự
nhiên, nhưng anh đang vui vẻ, căn bản không muốn phản bác Triệu Nhiễm
Nhiễm, "Được rồi, anh dẫn em đi chụp mấy tấm hình."
Triệu Nhiễm
Nhiễm gật đầu, từ trong ba lô lấy ra một gói kẹo bắp to, lột một viên
đút vào trong miệng Giang Tiềm, "Mang cho anh, ăn ngon không?"
Từ đầu lưỡi đến trái tim Giang Tiềm cũng ngọt.
Hai người tay cầm tay đi cả đường cũng không có đụng phải ai, bọn họ đi xuyên qua bãi tập, mục tiêu là liên số tám của doanh ba.
Bãi tập lốn vốn phải rất trống trải, lúc n