
đời, nghe nói cô Giả đến đây, sớm trốn đến nhà ông nội của chúng rồi. Cô Giả, nông dân chúng tôi không nói không rằng, cô xem bố bọn nhỏ anh ấy không nói được tiếng phổ thông, ngôn ngữ địa phương của chúng tôi cô nghe cũng không hiểu, cô tuyệt đối đừng trách nhé, nào, ăn thôi, ăn thôi.”
Khách nữ tiễn Sắt Sắt đến cửa trường tiểu học, đã là tám giờ tối, ban đêm đầu mùa đông, ánh trăng mông lung, gió lạnh hiu hiu, thỉnh thoáng có vào con trùng ở trong bụi cỏ kêu vài tiếng, sao trời xa vời, phòng xá mập mờ, bước trong con hẻm làng phiêu dạt hương khói, Sắt Sắt nghe được tiếng sông nhỏ của làng khác trầm thấp ngâm ca, nghe được hô hấp hùng hồn của núi non bốn phía.
Xảo Nhi là con gái của trưởng làng dẫn theo hai cô gái chờ sẵn trước cửa trường học, các thôn dân lo lắng một mình Sắt Sắt ở trường học, sẽ sợ hãi, nên cố ý sắp xếp mỗi tối Xảo Nhi ở cùng với Sắt Sắt. Xảo Nhi năm nay 20 tuổi, dáng vẻ xinh xắn hoạt bát, tính cách mạnh mẽ nhiệt tình, điển hình của con gái Hồ Nam, ngũ quan cực kì tinh tế, làn da tinh khiết phớt hồng, chính là một cô gái rượu. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở từng đến Hàng Châu làm công hai năm, vì vậy cũng thời thượng có kiến thức hơn so với mấy cô gái khác trong làng. Cũng bởi vì như vậy, mới đạt được cơ hội giúp Sắt Sắt này.
Các cô gái trong làng đều thích đi theo Xảo Nhi đến trường học nghe Sắt Sắt nói chuyện, từng cử chỉ của Sắt Sắt đều khiến cho những cô gái trong núi này tràn ngập tò mò. Các cô gái đều chú ý đến lọ nước hoa xinh đẹp, vày dài, kẹp tóc, chiếc dù hoa nhỏ của Sắt Sắt.
“Cô Giả, chẳng phải tối qua cô nói cô có một em gái song sinh sao? Có phải cũng xinh đẹp giống cô không, chẳng phải cô nói hôm hay cho chúng em thấy em gái cô sao?” Vừa vào nhà, Xảo Nhi liền vội vàng muốn thấy em gái của Sắt Sắt.
Sắt Sắt mở máy vi tính, đăng nhập QQ, thấy Phì Phì đang online.
------- Phì Phì, ở đây có nhiều cô gái muốn thấy nhan sắc của em.
------- Thấy được lợi gì, có cho tiền không?
------- Sao em mở miệng ngậm miệng cứ tiền vậy, em thực sự nên vào trong núi này nhìn xem, các thôn dân giản dị thế nào, ai giống như em cả người toàn mùi tiền.
Phì Phì mở webcam, Xảo Nhi vừa thấy Phì Phì thì giật nảy mình, lại nhìn Sắt Sắt, Xảo Nhi nghi ngờ nói: “Cô Giả, em thấy hai người hoàn toàn không giống chị em, càng đừng nói là song sinh.”
“Mọi người gặp bọn chị đều nói dáng vẻ hai chị em không giống nhau, nhưng chị em không hẳn phải giống nhau, bọn chị chính là ví dụ về chị em không giống nhau.”
“Nhưng…” Xảo Nhi nghĩ ngợi, lại nói: “Chị em không giống nhau, cũng là bình thường, thai song sinh không giống nhau, rất ít. Có thể một trong hai người là được mẹ nhặt hay không?”
Xảo Nhi lẹ mồm lẹ miệng, Sắt Sắt cười, cốc lên đầu Xảo Nhi một cái, nói: “Trí tưởng tượng của Xảo Nhi em thật phong phú, chúng tôi sinh ở bệnh viện, tất cả cô bác hàng xóm đều có thể kể ra tình cảnh năm đó mẹ tôi đến bệnh viên trên xe cứu thương, từ bệnh viện trở về nhà đã có chúng tôi, chẳng lẽ mẹ cô vừa sinh con, vừa đi đâu đó nhặt một đứa sao?”
“Không đúng, nhặt ở cửa bệnh viện đó.” Xảo Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, thai song sinh nào có khác nhau lớn như vậy.
Sắt Sắt bị sự cố chấp của Xảo Nhi chọc cười, nghĩ thầm, hai chị em đây chắc chắn không phải nhặt về, nhưng vẫn không nhịn được chọc Phì Phì.
-------- Phì Phì, cô bé người ta cũng nói em được nhặt về, không giống chị chút nào.
-------- Chị mới được nhặt về, không giống em chút nào.
-------- Không thể nào, chị rất giống mẹ đó, chắc chắn không phải nhặt về đâu, nhưng mà em thì không giống mẹ cũng chẳng giống ba.
-------- Em giống bà nội.
-------- Gì? Em giống bà nội rồi hả?
-------- Gần đây có mấy cọng tóc bạc, không khác bà nội mấy.
Chu Xuyên cũng chat qua video với Sắt Sắt, tụi Xảo Nhi vừa thấy Chu Xuyên thì trầm trồ quá chừng, Xảo Nhi hết sức tiếc nuối nói: “Nếu trong làng chúng ta cũng có người đàn ông như vậy thì thật tốt mà.”
Chơi một lúc lâu, hai cô gái kia mở đèn pin trở về, Sắt Sắt và Xảo Nhi cài kĩ cửa, nằm trên giường trò chuyện.
Xảo Nhi co lại trong chăn, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, quay đầu hỏi Sắt Sắt: “Cô Giả, cô có người trong lòng hay không?”
“A, không có.” Sắt Sắt sợ Xảo Nhi quấn lấy mình điều tra ngọn nguồn, liền xoay đề tài về phía Xảo Nhi: “Con bé kia, chắc chắn em có người trong lòng rồi?”
“Cô Giả, em nói cho cô biết, nhưng cô không được nói cho người khác biết đó (e hèm thường thì họ tự đi nói chứ không cần mình nói ='>'>), anh ấy đối xử rất tốt với em, cô biết không, bộ nội y màu đỏ em mặc hôm nay chính là anh ấy tặng (!!!!!) cho em, anh ấy chẳng những tốt, lại còn rất có nhân phẩm hấp dẫn, dù sao người biết anh ấy đều nói anh ấy là người có tài hoa, lại còn…..”
Xảo Nhi còn chưa nói xong, liền nghe được ngoài cửa sổ có tiếng động vang lên, dường như là tiếng thứ gì đó từ trên rơi xuống, Sắt Sắt theo bản năng mở đèn, thấy một bóng đen biến mất ở trước cửa sổ, Sắt Sắt tăng thêm can đảm gọi Xảo Nhi cùng rời giường xem. Ai ngờ Xảo Nhi chẳng muốn rời giường, chỉ nói: “Đửng để ý nó, không phải là mèo hoang thì chính là cáo gì