Vô Cùng Mập - Vô Cùng Gầy

Vô Cùng Mập - Vô Cùng Gầy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324294

Bình chọn: 8.00/10/429 lượt.

của thầy Âu Dương.

Núi cao trùng trùng, vùng sâu vùng xa, điều kiện quả thật gian khổ, nhưng Sắt Sắt thích hoàn cảnh của làng Ba Tiêu này, thanh tuyền trong khe núi nơi đây như ca như đàn, hoa cúc dại trên núi bừng bừng khí thế, trời xanh mây trắng nhìn không đã, chim hót hoa thơm nghe bất tận. Càng làm cho Sắt Sắt cảm động chính là thôn dân của làng Ba Tiêu tận tình phúc hậu, hiền lành chất phác, đều đối xử với Sắt Sắt như một thánh nhân.

Lúc mới đầu bọn nhỏ cũng trốn Sắt Sắt, bọn nhỏ đều mở to đôi mắt hồn nhiên vô tội nhìn Sắt Sắt ở xa xa, mà chờ Sắt Sắt vừa đến gần, bọn nhóc liền lập tức chạy bốn phía. Dần dần, bọn nhóc phát hiện Sắt Sắt luôn khẽ mỉm cười, hòa nhã dễ gần, mới dám tiếp cận dần. Sắt Sắt từng hỏi một đứa nhỏ trong đó: “Vì sao sợ cô?” Đứa nhỏ kia ngẩng đầu ngây thơ nói: “Người trong làng đều nói cô là sao Văn Khúc trên trời, mẹ em và bác gái còn nói cô là Thất Tiên Nữ hạ phạm.”

Ngày hôm sau Sắt Sắt đã nhớ tên của tất cả học trò lớp năm lớp sáu, hết thảy cũng chỉ gần 50 người, lớp sáu có một cô bé lớn hơn vài tuổi so với học trò khác, tên Âu Dương Chiêu Đệ. Sắt Sắt từng xem hồ sơ của cô bé, Âu Dương Chiêu Đệ không phải người của làng Ba Tiêu, là làng lân cận, năm nay 16 tuổi, gia đình đơn thân, không có mẹ, Sắt Sắt cẩn thận nhìn mặt mày của cô bé, thật ra dáng vẻ rất thanh tú, dáng người cũng trổ mã vừa đúng, nhưng mà luôn mặc áo khoác lớn màu xám, quần vải thô, phía trước giày vải bố rách một lỗ. Luôn im lặng, lên lớp nếu Sắt Sắt đặt câu hỏi gọi cô bé trả lời, cô bé cũng chỉ cúi đầu, đỏ mặt, không nói lời nào. Sắt Sắt gọi cô bé một lần, liền không gọi nữa, cô sợ trong lòng cô bé khó chịu.

Hôm nay tan học, Sắt Sắt vẫn mở laptop cho bọn nhỏ nghỉ xem phim hoạt hình, trong phòng học lớp sáu vây kín người, đứa nhỏ lớp dưới cũng chạy đến phòng học lớp sáu ở tầng hai xem. Âu Dương Chiêu Đệ vẫn như ngày thường thu dọn sách vở xong liền yên lặng ra khỏi phòng học.

“Âu Dương Chiêu Đệ, em chờ đã.” Sắt Sắt đuổi theo.

Âu Dương Chiêu Đệ xoay người, ngượng ngùng gọi một tiếng: “Cô Giả.” Sau đó hồi hộp đến tay cũng không biết để đâu.

Sắt Sắt nhét một thanh chocolate và một quyển vào trong tay Âu Dương Chiêu Đệ, mỉm cười nói: “Chiêu Đệ, đây là sô-cô-la, em thả từng viên nhỏ từng viên nhỏ vào trong miệng, hương vị rất ngon, quyển sách này là cô giới thiệu cho em xem, nếu em có thời gian rảnh, muốn tâm sự với cô, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm cô, cô ở 203, được chứ?” Sắt Sắt nói xong rất tự nhiên khoác tay lên bả vai Âu Dương Chiêu Đệ, đôi mắt Âu Dương Chiêu Đệ đỏ lên, xoay người bỏ chạy, Sắt Sắt biết cô bé thẹn thùng, nhìn bóng lưng của Âu Dương Chiêu Đệ càng lúc càng xa, trong lòng Sắt Sắt nổi lên mảy may phiền muộn.

Sau khi bọn nhỏ đều đã ra về, trường học có vẻ cực kỳ vắng lặng, Sắt Sắt khóa kĩ cửa phòng học, đang nghiêm túc cúi đầu chấm bài trong ký túc xá, thì có khách nữ (vùng này người lo cho đàn bà hay con gái gọi là khách nữ) đến mời Sắt Sắt đi ăn cơm. Sắt Sắt đến đây mấy ngày này, còn chưa tự mình xuống bếp làm cơm, tất cả đều do các thôn dân mời đi ăn cơm, thôn dân có con đến trường mời Sắt Sắt ăn cơm, thôn dân không có con đến trường cũng mời Sắt Sắt ăn cơm. Hơn nữa không đi thật đúng là không được, không đi các thôn dân sẽ không vui, lại nói khinh thường họ, thế nào cũng sống chết lôi kéo động tay động chân, nói là có vác cũng nhất định phải mang cô Giả về nhà, khiêng cũng phải mang cô Giả về nhà.

Sắt Sắt thấy các thôn dân thân thiện, lại ngay thẳng cố chấp như vậy, sau đó cũng không từ chối, ai mời ăn cơm liền đi theo người đó. Hôm nay vị khách nữ đến mời Sắt Sắt có con gái đúng là học trò của Sắt Sắt, Vương Đông Mai lớp năm, còn có con trai lớp hai, làn da của khách nữ thô ráp, trên mặt có lẽ thoa vaseline linh tinh này nọ, hương thơm thoảng thoảng bay qua.

Sắt Sắt đi theo vị khách nữ này vào nhà, liền thấy trong phòng đỏ cam vàng xanh lá, hương vị lượn lờ, màu sắc lộ ra, sương khói lúc ẩn lúc hiện, trên bàn bày ra gà hầm, thịt chưng, đậu hủ, trứng gà, đầu cá băm tiêu, cà , nấm…..Sắt Sắt xoay người cầm tay khách nữ, thật hoảng hốt nỏi: “Chị, sao chị làm nhiều món ăn vậy, ăn ở trong này sao? Nhưng món ăn này tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu tinh lực, chị, chị làm thế này sao tôi nuốt trôi?”

Khách nữ xúc động lại chân thành nói: “Cô Giả, cô đúng là sao Văn Khúc trên trời, cô ăn ngon dạy ngoan mấy đứa nhỏ, vậy tốt hơn hết thảy rồi, công sức của nông dân chúng tôi không đáng giá gì, cũng một buổi chiều là làm xong. Nào, đến ngồi đây.”

Khách nữ dịch một cái ghế dựa được lau sạch sẽ, trái ngược với những ghế dựa khác, ghế dựa mang đến cho Sắt Sắt, đương nhiên cũng hao phí một chút công sức. Đàn ông nhà này thấy Sắt Sắt, ngượng ngùng cười, càng nhát gan cúi thấp đầu hơn ngồi tại chỗ, trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, mãi đến khi ăn cơm xong cũng không có ngẩng đầu liếc nhìn Sắt Sắt.

Sắt Sắt không thấy Vương Đông Mai, vì vậy hỏi: “Chị, hai chị em em Đông Mai đầu rồi?”

Khách nữ nói: “Haiz, hai chị em em chúng giống như bố chúng vậy, ngại ngùng mắc cỡ, chưa từng trải qua sự


Snack's 1967