
ta lấy di động trong áo khoác tây phục ra.
Làm gì
thế? Gọi điện nhờ giúp đỡ à? Nói cho anh biết, Cổ Phi Phi tôi cũng không phỉa
là một đứa sợ bị dọa đâu nhá.
"Trong
di động có ảnh mát của em."
Cằm cô
rớt ngay tay chỗ, "Gì cơ?
"Chụp
vào tối hôm đầu tiên em mất trong trắng." Anh ta nghịch điện thoại, như
một con mèo giảo hoạt đang đùa giỡn một con chuột đáng thương.
Quá
tồi! Phi Phi vọt đến trước mặt anh ta, "Tôi không tin."
Hắn
cũng không hề hoang mang đưa di động về phía Phi Phi, rồi cho cô xem ảnh mát
của mình, toàn tập thân thể gợi cảm.
Mặt cô
xanh mét hết cả.
Đúng
thật là! Muốn chụp thì cũng phải báo cho cô trước chứ, cô còn đi làm mặt trước,
toàn thân trắng trẻo, loại bỏ chất sừng,. . . Đợt chút! Bây giờ không phải là
lúc nghĩ đến chuyện này.
"Tôi.
. . Tôi phải làm thế nào. . . Anh mới chịu xóa những ảnh này?"
"Nếu
em làm cho tôi vui."
"Gì
cơ?"
"Một
trong số các biện pháp đó là đừng cãi nhau với tôi."
Thật
muốn xóa sạch hết nét cười đáng giận trên mặt anh ta! Thế nào? Răng trắng quá
nha! Sao cười như vậy không đi chụp quảng cáo đi hả?
"Mắng
trong lòng cũng sẽ làm tôi mất vui."
Á á!
Người này còn biết thuật đọc suy nghĩ người khác nữa hả? Thế thì về sau cô
không thể suy nghĩ lung tung nữa.
"Thế
bây giờ tôi phải làm gì anh mới vui vẻ được hả?" Phi Phi giả bộ cười ngọt
đến không thể nào ngọt hơn nói với hắn.
Như là
rất vừa lòng,
Như là
rất vừa lòng, cánh tay anh ta còn xếp thành hình chữ thập, đặt lên bàn. Phi Phi
nhìn thấy làn da màu đồng lộ ra khỏi chiếc áo sơ mi cởi cúc ngực kia.
Thật là!
Sao ông trời lại ban cho gã đàn ông xấu xa như vậy một bộ dạng đẹp trai như
thế, thật là không công bằng.
"Bây
giờ tôi muốn em. . ."
Cô hít
một hơi thật sâu. Không thể nào? Ngay tại đây?
"Nấu
một ly cà phê cho tôi." Hắn tiếp tục nói hết câu. Sắc mặt cô đã đỏ như quả
táo chín.
"Ô.
Phi Phi
vội vã đứng dậy, rồi dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, rời khỏi hiện trường.
Miệng
anh ta lại nhếch lên nụ cười tà ác đó.
Thì ra
làm giám đốc cũng thật bận rộn!
Từ sau
khi đấu võ mồm với cô. . . Hầu như sáng nào anh ta cũng đấu võ mồm với cô, rồi
cô lại bị anh ta lẩm bẩm rằng cà phê cô nấu khó uống siêu cấp vũ trụ, sau đó
anh ta họp suốt.
Ngay cả
sắp đến giờ tan tầm, anh ta vẫn còn đang họp cơ đấy! Họp nhiều như vậy, có phải
muốn tranh chức người họp nhiều nhất đâu cơ chứ.
Đột
nhiên Phi Phi phát hiện ra mình đang lo lắng cho anh ta, cô giật nảy mình, vội
vàng lắc đầu.
Không,
không, không! Cô chỉ đang lo lắng nếu điện thoại của anh ta bị trộm, còn bị
người khác nhìn thấy, thế không phải cô sẽ. . .
Gõ đầu
mình, Phi Phi nói cho bản thân là đừng nghĩ nhiều. Chỉ cần cô có cơ hội lấy
được điện thoại của hắn, rồi nhanh chóng xóa hết ảnh chụp. . . Hì hì! Thế thì
thật sự cô sẽ được tự do rồi, sẽ không còn nhược điểm ở trong tay anh ta khiến
cho không thể động đậy nữa rồi.
"Có
một cô gái tên là Điềm Đi
Chuông
di động vang đó!
"A
lô! Tiểu Linh à. . . Ừ! Sắp tan tầm. . . Đúng thế! Có bộ phim mới đang chiếu à.
. . Được. . . lát gặp nhé!"
Phi Phi
vui vẻ lấy túi xách. Hôm nay là thứ sáu, cô muốn đi dạo phố, đi xem phim nữa!
Cô vừa
mới đi thì phía sau một nhân viên bước đến, phát hiện trong văn phòng không một
bóng người.
"Cô
Cố?"
Không
có ai, người nhân viên nọ đặt tờ giấy ghi lời căn dặn của giám đốc lên trên bàn
công tác của Phi Phi, sau đó bước đi.
Trên tờ
giấy viết ------- chờ tôi cùng về, không cho phép về trước.
"Nghe.
. . Khụ khụ, tiếng biển khóc. . ."
"Phi
Phi! Cậu còn muốn hát nữa hả?"
Trong
tiếng hát như chọc tiết heo, tiếng nói của Tiểu Linh như thể phá trận giết địch
mà đến, gào thét với cả Phi Phi.
"Đúng!
Có phải cậu cũng muốn. . ." Có chuyện gì thì nói nhanh lên, ca khúc thứ 2
cũng sắp hát xong rồi.
"Hát
cả mấy giờ rồi còn gì!"
Tiểu
Linh! Lúc tớ đang hát thì cậu đừng có noit chuyện! Tiểu Linh nghĩ rằng bộ dạng
như vậy là có thể đổi thành cậu ấy hát được sao?
Đúng
thế, sau khi dạo phố, lại đi xem phim song, cô và tiểu Linh và bạn trai Tiểu
Linh và em trai, em gái của bạn trai Tiểu Linh đi ca hát.
"A!"
"A
cái gì? Cậu phả trải lời tớ chứ!"
"Mới
có hơn ba tiếng thôi mà!" Giọng của cô vẫn thánh thót như vậy, tuyệt đẹp,
chẳng qua có lúc hát sai, nhưng không sợ, có cách hát bí truyền ------- Bành
Đại Hải!
"Thật
sự muốn hát đến hừng đông luôn hả?" Tiểu Linh hỏi, mà vào lúc Phi Phi trả
lời, micro cũng đã bị em gái cướp mất.
Ô. . .
Biển của người ta bị nghe qua. . .
Tiểu
Linh vươn tay b khuôn mặt hình trái táo của Phi Phi, quay mặt cô lại đây rồi
nói: "Này! Cậu muốn là người con gái không về nhà à?"
"Dù
sao nhà của tớ. . . A! Hắn sẽ chờ tớ sao?"
Một
người luôn coi buôn chuyện là nhiệm vụ như tiểu Linh, nghe ra chút vị, thế là
đôi mắt vốn mê mông đột nhiên sáng ngời.
"Ai
đang đợi cậu? Bạn trai hả? Không phải cậu bảo cậu và bà ngoại đã chuyển nhà rồi
à? Chẳng lẽ là chuyển đến nhà bạn trai, bắt đầu sống chung như trong truyền
thuyết?"
"Không
phải như cậu nghĩ đâu!" Sao cô bạn này không ra nhập đội săn tin nh