
"Không."
Hẳn là
không thể nói cô đang suy nghĩ về hắn đúng không? Cô là một cô gái rụt rè m
"Cô.
. ." Đột nhiên hắn vươn tay bưng mặt cô, khuôn mặt tuấn tú dựa vào mặt cô
thật gần.
Cô cô
sắp chảy máu mũi mất thôi. . .
"Được
ròi! Để cô không nghĩ rằng tôi là một người hay nuốt lời, tôi sẽ hủy bỏ hôn ước
với cô."
"Gì
cơ?"
"Chẳng
qua. . ." Hắn nói một nửa rồi lại ra vẻ thần bí: "Hôn ước hủy bỏ với
cô là hôn ước từ ngày xưa kia, bởi vì tôi ghét người khác quyết định hạnh phúc
của mình."
Phi Phi
nuốt nước miếng, gật đầu, "Tôi đồng ý."
"Tốt
lắm, hôn lễ đặt vào tháng mười, khi ấy là mùa thu, em mặc váy cô dâu sẽ không
quá nóng."
"Ừm.
. . "Cô còn ngờ nghệch gật đầu, sau lại vội vàng lắc đầu, "Không
đúng, tháng mười. . . Tôi có muốn gả cho anh đâu? Không phải anh không muốn
cưới tôi là gì?"
"Không,
anh muốn."
"
"Một
khi anh quyết định giữ hạnh phúc của mình, nhất định anh phải mau chóng cưới
em."
Phi Phi
khựng người. Anh ta đang nói gì thế?
"Em.
. . em là hạnh phúc của anh?" Giọng cô trở nên khàn, đôi mắt ngập nước ánh
lên tia sáng lung linh.
Tử
Thánh cũng nhìn chăm chú vào cô, bất giác mặt hắn ửng hồng cả lên.
"Tử
Thánh?"
"Anh
sẽ có trách nhiệm với em, nếu như không phải anh chưa điều tra rõ, hiểu lầm em,
cũng sẽ không xâm phạm sự trong sạch của em, cho nên. . ."
"Nguyên
nhân cưới tôi là bởi anh đã lên giường với tôi?" Phi Phi trống rỗng, trừng
mắt hắn, không thể tin.
"Em
trong trắng như thế, anh là người đàn ông đầu tiên của em. . ."
Cô văng
bàn tay đặt trên người cô của hắn ta ra, lấy tấm chắn lạnh lùng để che giấu cõi
lòng bị thương đau khổ.
"Đừng
nói gi
Lần này
đổi thành hắn trừng mắt cô.
"Mọi
người đều là người trưởng thành cả rồi, chỉ là ngủ với nhau mà thôi, không cần
phụ trách gì gì đâu." Nước mắt làm bỏng mắt cô. Sao cô có thể quên rằng
ngay từ đầu anh ta còn hiểu lầm không tốt về cô. Nếu như không phải anh ta phát
hiện ra cô là lần đầu tiên, chắc có lẽ anh ta sẽ vẫn cứ nghĩ cô là một cô gái
hắm của đúng không?
Phi Phi
cố nén nước mắt, hít sâu một hơi rồi nói: "Chúc mừng anh."
"Chúc
mừng anh cái gì?"
"Chúc
mừng anh không phải uất ức bạch mã vương tử không cần phải cưới cô bé lọ lem là
tôi đây."
"Cô.
. . cô dám không lấy tô? Thế thì sẽ phải nói sao với ông nội và bà ngoại
cô?" Giọng anh nói quá nghiêm khắc, để lộ ra lòng hắn không yên.
Nhưng
vì Phi Phi đang quá tức, nên không nhận ra gì cả.
"Anh
không cần lo, ông nội nói rằng sau khi ông đi du lịch về thì sẽ đồng ý cho tôi
đi du học Nhật Bản. Tôi sẽ không bám anh như sam. Còn nữ, tôi sẽ không làm thư
ký cho anh. Nếu anh không cho tôi trở về vị trí cũ, tôi sẽ lập tức từ
chức."
Phi Phi
cả thấy bởi cơn phẫn nộ và sự xấu hổ mặt cô nóng bừng như bị lửa thiêu. Cô chưa
bao giờ biết được hạnh phúc của mình sẽ bị dập nát chỉ trong giây lát.
Long Tử
Thánh chết tiệt! Hắn nghĩ hắn vĩ đại lắm hả? Tất cả phụ nữ trên thế giới này
đều phải yêu anh ta hết hả? Không!
Cổ Phi Phi
cô sẽ cố tình không yêu anh ta.
Tử
Thánh đột nhiên vươn tay bóp vai cô, khiến cô đau kêu lên thành tiếng, "Cô
đang uy hiếp tôi?"
"Anh
làm tôi đau. . ." Cô muốn tránh ra. Hắn làm cô đau.
Lực tay
anh ta thoáng thả lỏng chút, nhưng vẫn không buông cô ra như cũ.
"Không
ai có thể uy hiếp tôi, kể cả em, nhất là em." Anh ta nói với cô với giọng
lạnh lùng như băng, kiên quyết như sắt.
"Dù
sao tôi sẽ không lấy anh đâu!"
"Em
không có quyền lựa chọn."
"Vì
sao?"
"Vì
cưới là chuyện của tôi, em có muốn cưới hay không à chuyện của em."
Đột
nhiên anh ta che môi cô lại, hôn thật sâu. Cô muốn mở miệng phản đối, nhưng lại
khiến cho lưỡi anh ta vói vào miệng mình, vào tận chỗ sâu nhất, ép cô dây dưa
với anh ta.
"Nhưng
mà. . ."
"Còn
nhưng mà nữa hả?"
"Không.
. ."
Lý trí
không ngừng bức cô phản kháng, nhưng lại bị cánh tay rắn khỏe của anh ta ôm càng
chặt hơn.
Mãi đến
khi cô cảm thấy mình sắp mất hô hấp, anh ta mới buông đôi môi ngọt ngào của cô
ra.
"Long
Tử Thánh, anh đừng đắc chí. . ."
Hắn
vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt mềm mịn của cô. Khuôn mặt tuấn tú hơi hiện nét
cười, "Anh rất đắc ý, vì anh đã nhìn thấu mặt nạ của em rồi hồ ly ạ. Rõ
ràng em cũng rất khát khao được anh vuốt ve, cũng rất hưởng thụ. Thế thì cần gì
cứ phải chọc giận anh chứ. Bé cưng của anh, em biết rằng em không còn đường
trốn mà."
"Anh.
. Đồ vô lại, tự đại, cường bạo, hôn quân, đồ tồi. . . Cầm thú
Chẳng
những cô lớn tiếng mắng không làm hắn tức, ngời lại, càng làm nụ cười đáng giận
đến cực điểm của anh ta sâu sắc hơn.
"Cầm
thú sao?" Bàn tay anh ta từ từ dừng ở trước ngực cô, cầm một cái rất tròn
trong số đó, rồi vuốt ve âu yếm cô, lực tay không nặng không nhẹ.
"A.
. ." Nghe được chính tiếng rên của mình, cô vội cắn răng, nhưng không
ngừng được cái run. Đột nhiên hắn buông cô ra, rồi đi về vị trí cũ, ngồi lại
trên chiếc ghế xa hoa. Ánh mắt anh ta nóng cháy, nét mặt lại không hề lộ ra
chút cảm xúc nào.
"Dù
thế nào em cũng không được đi, ngoan ngoãn làm thư ký cho tôi."
"Nếu
tôi không làm thì sao?"
Chỉ
thấy anh