
ăn bánh khoai thật đáng yêu.
A…. Cái miệng nhỏ kia chu lên, không nhịn được muốn hôn.
Ơ.… Miệng cô ấy mỉm cười thật mê người .
Ách… Quả thật cô quá là đáng yêu .
Trữ Đan Thuần ngừng động tác, đầu hơi nâng nâng, ánh mắt quét chung quanh
.
Lạ thật, rõ ràng có người đang nhìn cô! Nhưng sao…. Người đâu? Không phải là
tên đần độn kia chứ?
Cô liếc, lườm Nghiêm Túc, tên đàn ông kia vẫn đang xem báo… Cô mặc kệ, xem
truyện tranh vẫn quan trọng hơn !
Thật ra, nếu cô nhìn kỹ, sẽ phát hiện Nghiêm Túc cầm ngược tờ báo.
Nghiêm Túc thấy cô không chú ý, vụng trộm thở phào một hơi, vừa rồi thiếu
chút nữa anh đã bị bại lộ!
Phòng khách, im lặng, im lặng đến đáng ngờ .
Nghiêm Túc ho hai tiếng: “Đan Thuần, đừng quên ngày mai có bữa tiệc.” Chắc là
ngày mai được ngắm giai nhân từ đầu đến chân đây, trong lòng không khỏi chờ
mong.
Trữ Đan Thuần nghe thấy Nghiêm Túc gọi mình, không khỏi run lên một cái, tên
này đâu có dịu dàng như thế? Hay là chồn đến chúc tết gà, tâm trạng bất an quá ?
“Không sợ… tôi khiến anh mất mặt à?”
Nhìn vẻ mặt phòng bị của giai nhân, Nghiêm Túc bất đắc dĩ: “Làm người phải
giữ chữ tín, tôi đồng ý với ông nội nhất định phải mang cô đi.”
Những lời này sao lại quen tai thế? Trữ Đan Thuần suy nghĩ hơn nửa ngày mới
phát hiện chính mình từng nói qua… Chỉ có điều, cô thật sự phải tham dự cái bữa
tiệc kia sao?
Nhìn ra giai nhân do dự, Nghiêm Túc bắt đầu vận dụng mưu kế nhỏ: “Ông nội nói
nhất định cô phải đến, muốn nhìn thấy cô phải xinh đẹp nhất, đồ xấu xí, cô mà
cũng xinh đẹp được sao?”
Trữ Đan Thuần nhìn anh ta đang khinh thường mình, miệng cong lên: “Xinh đẹp
hay không không cần anh lo! Dù sao tôi cũng không đẹp .”
“Ông nội còn nói, nếu cô nhìn không được, ông sẽ nói cho tôi biết một bí mật.
Kỳ thật, tôi rất muốn biết là bí mật gì ……” Nghiêm Túc nhìn cô .
Trữ Đan Thuần đột nhiên cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt, bất luận như
thế nào, cô vẫn bị bại lộ, không bằng tự mình nắm quyền chủ động xem sao?
“Đồ đần độn, ngày mai chúng ta đi xem thế nào!”
“A? Rất chờ mong.” Nghiêm Túc cười quyến rũ. Mục đích của anh đã đạt được
rồi, thật không uổng công anh nói “Ông nội nói” nhiều như vậy.
Tư Đồ An cùng Cố An Dương nhìn người đàn ông nào đó cười ngây ngô một mình,
có khi trên mặt còn đỏ ửng, giống như thiếu niên đang yêu thầm.
Thật là, rõ ràng đã 22 tuổi, bây giờ mới bắt đầu trưởng thành sao?
“Cậu nói xem cậu ta không phải là ngắm trúng con gái nhà lành rồi đó
chứ?”
“À, tám phần có khả năng .”
“Sau đó cậu ta không phải là chuẩn bị đi cướp cô dâu hả?”
“Chắc chúng ta phải đi giúp cô gái bé bỏng đáng thương kia, nói rõ bộ mặt
thật của người nào đó với cô ấy!” Đùa à, hai người bọn họ còn chưa có bà xã,
sao có thể để cậu ta có trước chứ?
………….
Hai thằng bạn, cậu một lời tôi một câu mà hủy danh dự của người đàn ông
kia.
“Các cậu đang nói gì vậy? Hả?” Nghiêm Túc thu vẻ mặt lại, nhìn hai thằng bạn
đang nói xằng nói bậy kia của mình. Tưởng là anh không nghe thấy chắc? …..
“Một người vui không bằng mọi người vui, đem việc vui của cậu lấy ra đây để
chúng ta ai cũng vui vẻ đi.” Cố An Dương như thấy được chuyện lạ mà nói, trong
giọng nói lại mang theo nghĩa trái ngược .
“Làm thế nào để theo đuổi con gái?” Nghiêm Túc không để ý lời trêu ghẹo
của bạn, trịnh trọng hỏi. Giai nhân rất có phòng bị với anh.
What???
Loảng xoảng !
Cái cốc trong tay Cố An Dương rơi trên mặt đất,
Xoạt!
Tư Đồ An không cẩn thận xé mất sách.
Bọn họ không có nghe lầm chứ ! Núi băng vạn năm muốn theo đuổi một cô gái
!!!!
Phải biết rằng, Nghiêm Túc chính là một quái thai! Xinh đẹp, quyến rũ, ngây
thơ, béo, gầy, xấu, Nghiêm đại gia như cậu ấy cũng không thèm ngoảnh lại nhìn,
có tiếng là không ham sắc. Lúc mới đầu bọn họ còn nghi ngờ, những năm cuối đời
cậu ấy còn chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng ấy chứ.
Thế mà bây giờ cậu ấy lại muốn theo đuổi con gái! Cả hai người Tư Đồ An, Cố
An Dương đều không khỏi hoài nghi đối phương rốt cuộc là kiểu phụ nữ nào?
“Cậu thích người ….. nào?” Cố An Dương bắt đầu tám chuyện, anh rất muốn biết,
rốt cuộc là cái gì đã hấp dẫn được “sông băng vạn năm” này.
Kì thật chính Nghiêm Túc cũng luôn suy nghĩ về vấn đề này, nếu Trữ Đan Thuần
không xinh đẹp, anh sẽ thích sao? Lúc trước, khi gặp Đan Thuần, điểm hấp dẫn anh
đầu tiên là vẻ mặt cô rất thú vị, sau đó là bề ngoài xuất sắc của cô. Bằng
không, cho dù có sắc lẫn tướng mạo, chính mình cũng không thèm để ý.
“Cậu nghĩ thử xem.” Nghiêm Túc thản nhiên mở miệng .
“Chậc chậc, An Tử, cậu có biết cái gì là trọng sắc khinh bạn không? Trước mặt
chúng ta chính là một ví dụ điển hình đấy!” Cố An Dương làm bộ dáng khinh bỉ
.
Tư Đồ An gật gật đầu, đồng ý với cách nói của anh.
“Ba chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ‘thanh mai trúc mã’ nhé, ai lại đi
trộm trái tim của Tiểu Túc vậy chứ!~” Cố An Dương làm nũng nói, anh không thể
không hỏi ra người trong lòng Nghiêm Túc được.
“Ngày mai tôi sẽ dẫn cô ấy đến tham dự bữa tiệc.” Nghiêm Túc thật sự không
chịu nổi một người đàn ông làm nũng. Khiến anh nổi da gà.
“Không phải