Vợ À, Thua Em Rồi !!!

Vợ À, Thua Em Rồi !!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321290

Bình chọn: 7.5.00/10/129 lượt.

hể chỉ

nhìn bề ngoài , huống hồ , cháu chưa nhìn kỹ Đan Thuần …” Ông Nghiêm ngầm gợi ý

, đáng tiếc Nghiêm Túc không chịu hiểu !

“ Con đã về!” Trữ Đan Thuần đẩy cửa đi vào , thấy Nghiêm Túc cùng Ông Nghiêm

ngồi ở ghế , ánh mắt nghịch ngợm chớp chớp , nảy ra ý hay .

Cô yên phận đi đến trước mặt Nghiêm Túc : “ Thiếu gia , tôi về muộn …”

Nghiêm Túc ngẩn ra , cô ta uống nhầm thuốc gì à?

Ông Nghiêm hung hăng trừng mắt Nghiêm Túc : “ Nó là vợ cháu , cháu bắt nạt

nó làm gì ! Còn bảo nó gọi cháu là thiếu gia?”

Nghiêm Túc hiểu được cái này , cô ta muốn hãm hại anh !

Shit !

Trữ Đan Thuần đạt được mục đích , vui hớn hở nhìn người nào đó giận mà bộ

dáng không thể giậm : “ Đến giờ ăn cơm , con đi giúp vú Lâm một tay .”

Nếu cô không chạy nhanh , sớm muộn bị người nào đó dùng ánh mắt giết chết

!

Trên bàn cơm , ông Nghiêm ngồi ở giữa , hai người ngồi mặt đối mặt với nhau

. Trữ Đan Thuần ăn mấy miếng cơm , liền rũ tóc xuống chán vài cái , bởi vì muốn

chắn tầm mắt kia …

Vú Lâm tiếp thu ánh mắt ý bảo của ông Nghiêm , cầm khăn mặt ẩm ướt đi đến

trước mặt Đan Thuần : “ Tiểu Thuần , con xem , đồ ăn dính ở trên miệng .” Nói

xong , còn ‘ Hảo tâm’ lau chùi cho cô .

Trữ Đan Thuần đang cố gắng ăn hết món tôm chiên , cho nên á khẩu .

Nghiêm Túc lại ngây ngẩn cả người , anh … anh … quả thực không thể tin được

, cô ta ….

So với phẫu thuật thẩm mỹ còn nhanh hơn …..

Trữ Đan Thuần cảm giác được có ánh mắt dừng lại trên người mình , ngẩng đầu

lại phát hiện Nghiêm Túc mở lớn miệng , trêu ghẹo nói : “ Anh muốn ăn ruồi bọ

à?”

“ Hả? …” Nghiêm Túc không rõ , trong nhà làm sao có ruồi bọ được , huống chi

anh làm sao có thể ăn , lưỡi anh cũng đầu có dài như lưỡi ếch !

“ Miệng anh mở lớn như vậy , tôi nghĩ anh muốn ăn ruồi bọ.”

Nghiêm Túc hung hăng trừng mắt cô , lại phát hiện làn da chỗ bị lau thật

trắng .

Kỳ lạ , thật kỳ lạ .(HNN:da chị vốn trắng mà)

Nửa đêm, bầu trời đầy sao, Nghiêm Túc không thể nào ngủ được.

Anh đùa nghịch cái hộp nhỏ mà ông nội anh cho, bên trong có cái gì đó rất lạ,

nhưng điều kì lạ hơn là sau khi cô ta được lau mặt.

Đột nhiên, anh nhớ tới ông nội có nói với anh một câu: “Hằng Nga rất đẹp đúng

không, nhưng chỉ vào buổi tối mới có thể xem được.”

Những lời này có ý gì? Anh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Nhưng mặt trăng đâu?

Trong lúc vô ý, nắp hộp bị anh mở ra, bên trong là một cái chìa khóa .

Trong giây lát, anh hiểu được! Chìa khóa này để mở cửa phòng cô ta.

Anh cầm lấy chìa khóa, thừa dịp ánh trăng chiếu hắt vào, lén lút tới phòng cô

xấu xí.

Dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, anh thật cẩn thận. Đúng là … ở trong nhà

mình lại còn phải lén lút như đi ăn trộm !

Nhưng…

Trời ạ! Anh nhìn thấy gì đây?!

Một mỹ nhân đang ngủ .

Da thịt trắng nõn, lông mi phía dưới lộ ra lờ mờ, khuôn mặt tinh xảo, môi

hồng nhạt, lờ mờ dưới ánh trăng làm rung động lòng người. Càng làm cho anh kinh

ngạc hơn nữa là… cô… cô chính là giai nhân khiến anh nhớ mãi không quên !

Khó trách ông nội nói, Hằng Nga chỉ có thể xem buổi tối .

Anh sờ sờ mặt Đan Thuần , ánh mắt dịu dàng .

Trữ Đan Thuần cong miệng lên, ánh mắt cũng không động đậy, đẩy tay anh ra,

nhẹ giọng nói: “Vũ Tình, con nhỏ này, lại sờ mặt của tớ, cẩn thận tớ đập cậu một

trận nha .”

Nghiêm Túc giật mình trốn dưới gầm giường, trong lòng cuống quít đầu còn đụng

phải chân tường. Thoáng nghe giọng làm nũng của cô, anh lập tức có loại cảm giác

muốn ôm cô vào trong lồng ngực .

Trời ạ, anh yêu cô thật rồi !

Bây giờ anh đã hiểu được nguyên nhân gì khiến cô có được sức hấp dẫn làm cho

nhiều người yêu mến như vậy. Nhưng , vì sao lại tự trang điểm cho mình như thế

?

Lần đầu anh phiền muộn không phải vì công việc, mà là vì phụ nữ. Từ trước tới

nay anh đều rất tự tin. Đối mặt với lần này, đây là lần đầu tiên anh mờ mịt,

phải như thế nào mới chiếm được trái tim giai nhân đây? Điều đáng hận là anh có

rất nhiều tình địch!

Very very much !

Anh lại men theo giường đi ra, nhìn Đan Thuần đang ngủ ngon, lưu luyến không

muốn rời .

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Nghiêm Túc mang bộ mặt gấu mèo đi tới nhà ăn. (

chàng ta không ngủ được nên mắt thâm quầng )

Ông Nghiêm cười gian trá: “Cả đêm thức trắng làm gì thế?”

Trữ Đan Thuần ngẩng đầu liếc nhìn Nghiêm Túc một cái .

Nghiêm Túc dụi mắt: “Đêm qua xem Hằng Nga, trái tim đã bị đánh cắp.”

Trữ Đan Thuần mở to hai mắt giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, anh ta

nói gì thế? Làm gì có Hằng Nga? Trái tim đánh cắp là sao?

Không hiểu …

Chẳng hiểu gì cả

Tâm tư đàn ông thật khó đoán !

Trữ Đan Thuần ngồi trên ghế sô pha lười biếng ăn bánh khoai. Ơ? Hình như có

chút không bình thường thì phải?

Cô nhanh chóng ngẩng đầu, thấy Nghiêm Túc đang bắt chéo chân xem báo, phòng

khách cũng không có những người khác. Nhưng mà… sao cô cảm thấy có ánh mắt nào

đó cứ nhằm vào trên người cô?… Nhìn cả buổi, cuối cùng vẫn là cúi đầu xuống, vừa

ăn bánh khoai vừa xem truyện tranh .

Trong nháy mắt thấy Đan Thuần cúi đầu xuống, Nghiêm Túc nhẹ nhàng dời tờ báo,

tầm mắt dừng ở trên người Trữ Đan Thuần .

Ôi … Nhìn kìa , cô ấy


Insane