
thật sự
không cao minh. Nếu nghĩ muốn động tay chân, bên ngoài phải càng thể
hiện tị hiềm mới đúng, miễn cho còn chưa kịp làm gì, đã bị giá họa vu
oan. Sủng thiếp diệt thê loại chuyện này tuy rằng trên cơ bản không có
khả năng phát sinh. Nhưng làm cho chính thê bị cha mẹ chồng cùng trượng
phu lạnh nhạt, thuần túy thành nhất kiện bài trí trong nhà, chuyện này
sủng thiếp có tâm kế vẫn có thể làm được đến.
Nghiêm thị lúc
trước ở kinh thành cũng có chút tài danh trong các tiểu thư khuê tú.
Chẳng lẽ do trong nhà sủng quá mức, cho nên làm sự tình gì cũng luôn khá mãnh liệt, không thích động não ? Nghiêm thị khó xử vị thiếp này không
phải một lần hai lần, tuy rằng chỉ là phạt quỳ, hoặc mắng một chút,
nhưng tóm lại làm cho người ta để lại ấn tượng nàng dung không được
người. Cho nên hôm nay vừa ra chuyện, đại ca của Phạm Tằng liền lập tức
nổi lên nghi ngờ, giống như pháo mồi của dây pháo bị đốt.
Chuyện
như thế ước chừng từng nhà thế gia đều có, ít nhất nguyên bản ở nhà ta,
ta nhìn thấy không ít. Mẫu thân cũng không tránh né không cho ta biết
những bẩn sự này. Tương phản lại, mỗi lần ra loại chuyện như vậy, nàng
đều giảng lại tình hình thực tế rồi phân tích cho ta, làm cho ta biết ai là chân chính đắc lợi, giáo dục ta về sau nên làm việc ra sao, thậm chí làm cho ta học tập một ít thủ đoạn, để trở thành người âm mưu thắng
lợi.
Từ một tiểu thư khuê các trở thành dâu nhà quyền thế thật sự khá thê lương. Đãi ngộ không đề cao, nhưng phiêu lưu rất cao, hơn nữa
cần phải có thông minh tài trí nhiều.
Nếu may được trụ dưới tình
huống ổn định, tỷ như ta, hiếu thuận cha mẹ chồng, tuân thủ quy củ, cùng trượng phu cảm tình hòa thuận, sanh ra con trai, vì trượng phu nạp
thiếp. Hơn nữa bởi vì không có cầm quyền, cũng không có đắc tội với
người, ngược lại vẫn giúp mọi người làm điều tốt. Vậy trên cơ bản không
có gì có thể đả kích đến ta. Cuộc sống so sánh sẽ khoái trá hơn.
Bởi vì vô luận gia tộc của ta, cha mẹ chồng, trượng phu, còn có dư luận,
đều đã là chiếc ô bảo hộ ta. Ta tuân thủ quy tắc bọn họ chế định, nhất
định cũng sẽ được bọn họ bảo hộ, bởi vì bọn họ phải bảo vệ quy tắc này.
Đương nhiên, cũng cần phải hiểu được cách kinh doanh.
Ta không thèm để ý Phạm Tằng có bao nhiêu nữ nhân, cũng không để ý hắn sẽ
có bao nhiêu đứa con của vợ kế. Tại thế giới này, chính thất và dòng
thứ, hai chữ khác nhau một trời một vực, không phải tài năng hoặc tâm kế có khả năng bổ khuyết. Thiếp thất sinh con, làm chính thất như ta cũng
sẽ được quyền nuôi dưỡng chúng.
Ta chỉ phải khống chế sao cho
tuổi của con thiếp thất chênh lệch xa so với tuổi Phạm Lịch, ít nhất
cách nhau 5 tuổi, vậy sẽ không có vấn đề gì. Khi bọn họ còn nhỏ, Phạm
Lịch đã sớm trưởng thành. Huống hồ chỉ cần lòng dạ rộng lượng chút, hảo
hảo lung lạc bồi dưỡng chúng, huynh đệ từ thứ ra chưa chắc không thể là
phụ tá đắc lực.
Bởi vậy, những nơi ta cần dùng thủ đoạn rất ít.
Chỉ cần rõ ràng có người uy hiếp ta và Phạm Lịch, như vậy đủ rồi. Mặt
khác, chỉ cần đối chúng ta vô hại, ta liền mặc kệ bọn họ. Về phần như
thế nào phân biệt có nguy hại hay không, cũng chỉ có thể dựa vào đầu óc
cùng ánh mắt của ta, cùng với thông qua ánh mắt của hạ nhân trong toàn
bộ Phạm phủ.
Chuyện của Nghiêm thị, ta tuy rằng không để trong
lòng, nhưng nếu ta còn đánh đàn vẽ tranh, có vẻ quá vô tâm vô phế. Bọn
Lan Chi chơi đùa với Phạm Lịch, ta cầm sách dạy đánh cờ, một bên tự hỏi
kì lộ, một bên chậm trãi bãi quân cờ trên bàn cờ. Phạm ‘tiểu trư’, mỗi ngày tới cố định thời khắc, bản thân sẽ tự động mệt nhọc đi ngủ. Ta cũng thay y phục, rửa mặt xong, tính toán kéo chăn lên
giường.
Lan Phương lại đi vào đến, nhỏ giọng bẩm báo nói:” Nhị nãi nãi, Nhị gia còn đang tại Hà Đình uống rượu giải sầu.”
” Hử ? Hắn không có đi đến chỗ Tôn di nương bên kia sao?”
” Mới vừa rồi Tôn di nương đi khuyên Nhị gia trở về nghỉ ngơi. Không biết nói gì đó, Tôn di nương khóc đi trở về.”
Ta nghĩ nghĩ, ” Lộng vài món ăn nhẹ nhắm rượu, hâm nóng một bầu rượu, sau
đó nhóm bếp lò tại kia và phao một hồ trà nóng, ta lập tức sẽ tới.”
“Vâng.”
Thay một bộ quần áo thanh lịch, buổi tối cũng không cần mang trang sức, tái
khoác thêm một áo choàng , trong tay lại mang một cái cho Phạm Tằng, ta
dẫn theo người đi tìm hắn.
” Sao lại tới đây? Chưa ngủ sao?”
” Chưa”, ta khoác thêm áo choàng cho hắn,” Dưới ánh trăng độc ẩm, chẳng phải tịch mịch sao ? Ta đến uống rượu chung thế nào?”
Hắn giương mắt cẩn thận nhìn ta, cầm tay của ta, gật đầu, lại nói:” Nam nhi hôm nay cùng thưòng ngày lui tới rất không giống nhau.”
” Tốt hay không tốt?”
” Thưòng lui tới cũng tốt, lúc này cũng tốt.”
Ta đem bầu rượu lạnh của hắn đặt trên bếp lò hâm nóng, rồi rót cho hắn và
bản thân ta một ly nhiệt rượu. Nhẹ nhàng cụng chén với hắn, ta bản thân
kính trước. Hắn mỉm cười, cũng bưng lên rượu uống cạn. Ta gắp đồ ăn vào
bát cho hắn, hắn đều ăn. Chưa nói chuyện gì, cứ như vậy mỗi người một
chén rượu, một ngụm thức ăn, hắn mi tiêm úc sắc lại tiêu tán hơn phân
nửa.
Một bầu rượu uống hết, ta tính