Disneyland 1972 Love the old s
Vĩnh Dạ

Vĩnh Dạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326830

Bình chọn: 7.00/10/683 lượt.

hư thế trong con ngõ nhỏ buổi hoàng hôn, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.

Cưới chàng, hình như cũng không phải là khó khăn lắm, có lẽ dần dần quen rồi thì sẽ bình thường thôi. Vĩnh Dạ bồng dưng nhớ ra mình quên mua nữ trang, thầm kêu chết rồi. Đang định quay đầu lại mua thì thấy đôi vợ chồng già khi đi qua cửa y quán bèn dừng lại, ông già khom lưng nhìn vào trong một cái, rồi hai người mới đi tiếp.

Tiếng bước chân của Vĩnh Dạ rất khẽ, là do thói quen. Nàng có thể khẳng định rằng đôi vợ chồng đó không biết nàng đã vào ngõ. Trong mắt Vĩnh Dạ lóe lên một sự ngạc nhiên. Khi ông già nhìn vào cửa, bước chân theo quán tính nhẹ lại, nhẹ tới mức không giống của một lão nhân lớn tuổi.

Khi nàng đi qua y quán phát hiện Nguyệt Phách vẫn chưa quay về, lúc đi nàng đã khóa cửa. Vĩnh Dạ đặt đồ đạc trong tay xuống cửa, đi theo cặp vợ chồng già kia.

Ra khỏi ngõ, Vĩnh Dạ đề cao cảnh giác, từ đằng xa đã thấy họ bước vào một trạch viện. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, nhón chân bay vọt vào trong.

Một đạo kiếm quang ập tới, Vĩnh Dạ nhanh nhẹn ra tay, nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, lăng không lật người, trên đầu nàng đột nhiên xuất hiện bóng một chiếc roi quất xuống. Trong viện tử vang lên tiếng quát nho nhỏ:

- Kẻ nào theo dõi ta!

Vĩnh Dạ nghiêng người né tránh, phi đao một lần nữa rời tay, tụ đao vẽ ra một đạo ánh sáng ép vào đối thủ. Lão bà bà cầm kiếm trúng đao ngã xuống, ngã giữa vũng máu, thở hổn hển. Nàng dồn lão nhân cầm roi:

- Ông là ai mà nghe thấy tiếng bước chân của ta?

Đối phương không trả lời, ánh mắt nhìn lão thái bà đầy vẻ lưu luyến và thương yêu, khi quay đầu lại nghiến răng nói:

- Tinh Hồn, người là Tinh Hồn!

- Sao ngươi biết?

- Ám khí của ngươi, Tiểu Lý Phi Đao, bách phát bách trúng!

- Ngươi là ai?

Lão ông bật cười:

- Chúng ta cùng một tòa nhà đi ra, ta là Nhật Quang, ngươi nhớ ra không? Ra khỏi ngõ không lâu thì ta đã cảm giác sau lưng có người. Khinh công của ngươi khá lắm, có điều ngươi cũng biết, cảm giác của thích khách thường khó nói lắm.

Nhật Quang? Cái tên này khiến Vĩnh Dạ giật mình, nhớ lại nhiều năm trước Lý Ngôn Niên ở trong lầu đặt tên cho năm thích khách. Cũng chỉ trong một khoảnh khắc lơ đãng ấy thôi, Nhật Quang đột nhiên ngửa ra sau chín mươi độ, hai chân đá vào Vĩnh Dạ.

Hành động của nàng còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn, thân hình như bóng ma, lướt ra sau lưng hắn, tụ đao tì vào lưng hắn.

- Ngươi tới y quán đó làm gì? Có mục đích gì?

Nhật Quang giật mình, không ngờ công lực của Vĩnh Dạ lại cao hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.

- Đao của ta chỉ đặt trên xương sống của ngươi, ấn xuống sẽ cắt đứt xương sống, ngươi không chết được, nhưng cũng không bao giờ đứng thẳng được. Một thích khách chỉ có thể nằm trên giường thì có hậu quả gì?

- Ta không nói cho ngươi đâu, ngươi giết ta cũng được, ngươi biết đấy, ta mà nói cho ngươi thì càng đau khổ hơn là chết.

Vĩnh Dạ cười cười:

- Ta có mười tám thanh đao, phi đao của ta rất nhỏ, lại rất chuẩn, ả còn chưa chết, ta có thể một đao làm mù mắt ả, thêm một đao nữa làm mù mắt bên kia, nhân tiện lướt từng lưỡi đao qua mặt ả, ngươi có thể nhìn gương mặt xinh đẹp ấy trở thành một đống thịt bầy hầy máu với hai hố mắt trũng xuống, người thì không chết…

Lão thái bà nằm trên mặt đất vẫn trong bộ dạng sần sùi, nhưng khóe mắt lóe lên nỗi sợ hãi thực sự, đột nhiên giơ tay ra vỗ mạnh lên huyệt Thiên Linh. Bàn tay vừa mới cử động đã đau đớn run rẩy, mu bàn tay đã bị găm thêm một ngọn phi đao.

- Ta ở sau lưng ngươi, có thể khiến ngươi không cảm thấy khi nào thì ta xuất đao. Trả lời câu hỏi của ta! – Vĩnh Dạ lạnh giọng. Trán Nhật Quang đã lấm tấm mồ hôi, ngây người nhìn lão thái bà nằm trên đất, khàn giọng:

- Ngươi chỉ lo cho Nguyệt Phách thôi đúng không? Hắn…

Trong nội viện bỗng dưng bị bao phủ bởi một làn khói tím, Vĩnh Dạ thầm than trời, mũi chân dùng lực, cả người đã bay chếch đi như tờ giấy. Khi quay đầu lại thấy thân thể Nhật Quang bắn vọt lên không trung như thể bị cái gì kích trúng, rồi ngã thẳng xuống, thích khách đóng vai bà lão đã cứng đơ nằm bất động.

Làn khói tím bay đi, trong sân còn lại hai thi thể.

Vĩnh Dạ mang theo tâm trạng nặng nề quay về y quán, giơ tay gỡ tấm biển của y quán xuống.

- Tinh Hồn, nàng đi đâu thế? Ta thấy đồ nàng để trước cửa. Nàng gỡ biển của y quán xuống làm gì? – Nguyệt Phách kinh ngạc nhìn nàng.

Vĩnh Dạ thở dài:

- Ta phát hiện có hai người đi qua thăm dò y quán, bèn đuổi theo giết chúng. Trong đó có một thích khách cùng ra khỏi lầu với chúng ta, tên Nhật Quang.

-S ao họ biết?

Vĩnh Dạ nghĩ ngợi rồi nói:

- Có khả năng là bọn chúng muốn tìm chàng, nghĩ rằng chàng biết dùng độc thì chắc chắn sẽ hành y, thế nên mới đặc biệt chú ý tới các y quán. Chúng ta chuyển tới nơi khác ở đi, ta có cách kiếm tiền rồi.

Nguyệt Phách nghĩ ngợi rồi nói:

- Ta đã sớm nghĩ tới ngày này, ta cũng đã thuê một nơi khác rồi.

- Không phải chứ? Chàng có mấy sào huyệt cơ à? – Vĩnh Dạ không ngờ Nguyệt Phách đã chuẩn bị từ trước, nhìn chàng nghi ngờ.

Nguyệt Phách cười cười, kéo nàng ra khỏi y quán, sang nhà bên cạnh. Bố cục y hệt, c