
hỉ có điều cửa tiệm đóng suốt, không buôn bán làm ăn. Chàng đắc ý cười:
- Ở đây. Không ai ngờ là ở sát vách, đúng không? Sống ở đây thì không thể là Nguyệt lão được nữa, là Triệu đại thúc. Ông ta là một quái nhân, rất ít ra khỏi nhà. Ha ha, thường thì ta cứ ở khoảng mười ngày lại đóng giả Triệu đại thúc ra ngoài mua đồ.
Vĩnh Dạ không nhịn được cười:
- Triệu đại thẩm đâu?
- Bà bệnh tật nằm trên giường quanh năm, không thể thiếu người chăm sóc, thế nên Triệu đại thúc thường ở nhà chăm sóc bà.
- Triệu đại thúc sống bằng nghề gì?
- Nàng không thấy trước sân nhà ông treo giày cỏ sao? Triệu đại thúc cứ cách mười ngày lại xách giày cỏ đi bán, miễn cưỡng sống qua ngày.
Vĩnh Dạ nghiêm mặt:
- Tối nay Triệu đại thẩm tâm trạng rất tốt, bệnh cũng đỡ hơn, thế nên muốn ngồi trong sân uống rượu ăn thịt ngắm trăng!
Nguyệt Phách “ồ” một tiếng rồi đi tới cạnh nàng, thì thầm bên tai:
- Triệu đại thúc thấy Triệu đại thẩm khỏi bệnh nên muốn cùng nàng nghiên cứu làm thế nào để gan bàn chân không còn đóa hoa đó nữa…
Má Vĩnh Dạ lập tức đỏ bừng, dùng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng Nguyệt Phách, nhảy tránh ra:
- Triệu đại thẩm hôm nay phải bắt đầu đại kế kiếm tiền báo thù! Ta mang điền hoàng ấn chương tới Đại Xương Hiệu cầm được có hai mươi lượng bạc, rồi lại tới Tế Cổ Trai làm thêm, chàng đi bán thảo dược cũng kiếm được không ít bạc, chúng ta sống ở Thánh Kinh một vài năm, có lẽ Thái tử Yến sẽ còn kiểm tra cổng thành tiếp đấy.
Nguyệt Phách nghe vậy nhíu mày nói:
- Tinh Hồn, nàng đừng đi làm thuê nữa. Ta bán thảo dược được năm mươi lượng, thêm vào hai mươi lượng cầm ấn chuơng, đủ chúng ta tiêu vài tháng rồi.
Vĩnh Dạ bĩu môi không chịu, nàng đang muốn báo thù, nhân tiện vào Tế Cổ Trai, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua? Vả lại, cả ngày ở trong nhà cũng chán.
Nguyệt Phách thấy thái độ nàng kiên quyết thì thở dài, cười nói:
- Ra ngoài cẩn thận một chút, ta giúp nàng dịch dung.
Liên tiếp năm ngày liền, Vĩnh Dạ tới Tế Cổ Trai làm thêm. Nàng vừa làm việc, vừa thưởng thức tự họa của các danh nhân mà Tế Cổ Trai thu thập được, âm thầm ghi nhớ đặc điểm bút họa của từng người. Buổi tối ở nhà nàng lại khêu đèn thức đêm, mô phỏng họa tác.
Nửa tháng sau, ấn giám hoàn thành, nàng nhìn ấn giám của Thủy Bạc cư sĩ trên bức tranh, rồi lại nhìn ấn giám trong tay mình, không khác gì trong tranh, không khỏi vô cùng đắc ý.
Nguyệt Phách nhìn thấy cũng tấm tắc khen ngợi, ánh mắt nhìn Vĩnh Dạ thêm phần nghi hoặc:
- Nàng học từ lúc nào thế?
- Học mấy năm hồi ở Vương phủ. – Ký ức kiếp trước của Vĩnh Dạ là bí mật cá nhân của riêng nàng, đâu thể nói với Nguyệt Phách rằng kiếp trước nàng là một nam nhân?
Nguyệt Phách cười nói:
- Khi nào nàng cầm được tranh, xả được giận thì không được xuất đầu lộ diện nữa. Nghe rõ chưa?
Vĩnh Dạ ngơ ngác. Nguyệt Phách ôm nàng vào lòng, khẽ nói:
- Mỗi lần nàng ra ngoài, ta lại lo lắng rằng nàng sẽ không về nữa.
- Sao ta lại không về? Chàng chờ ta, khi nào cầm được bức tranh này là ta sẽ không ra ngoài nữa, ở nhà dạy chàng làm giả tranh để chơi! Đúng rồi, chúng ta nuôi thêm vài con lợn được không? Như con lợn ngày trước ấy, vui lắm. Khi nào lợn lớn rồi, cổng thành có lẽ cũng đã thoáng hơn, chúng ta sẽ rời đi.
- Được. – Nguyệt Phách chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của nàng.
Vĩnh Dạ cẩn thận cuộn tranh lại, rồi bỏ ra năm lượng bạc để mua một cái hộp bằng gỗ đàn mộc được chạm khắc rất tinh xảo, hào hứng chạy tới Đại Xương Hiệu. Nàng kiêu ngạo đặt hộp gỗ đàn mộc lên quầy:
- Cầm chết một nghìn lượng, tại hạ đang cần bạc để xoay vốn!
Tên quản gia đã sớm quên viên đá điền hoàng thượng hạng trị giá hàng trăm lượng mà lần trước chỉ mất có hai mươi lượng để mua, thấy người này vừa mở miệng đã đòi cầm chết một nghìn lượng thì giật mình, vươn tay toan mở hộp gỗ đàn. Vĩnh Dạ đặt tay lên cái hộp, hếch cằm nói:
- Ông rửa tay chưa?
Quản gia giật mình, đang định lên tiếng mỉa mai, Vĩnh Dạ đã nhướng mày nói:
- Đây là tuyệt tác của Trần đại gia, ông toàn đụng vào mấy món đồ rách nát, làm bẩn nó thì sao?
Tên quản gia nghe nàng nói thì tức nghẹn cổ, nhưng nghe nói là họa tác của Trần đại gia, hồ nghi nhìn Vĩnh Dạ một cái, bèn dùng một chiếc khăn trắng như tuyết lau tay, rồi mới cẩn thận mở hộp ra xem tranh.
Trong đó là một bức tranh Đại thanh lục sơn thủy, ông ta quan sát tỉ mỉ, nhìn lạc khoản và ấn giám tới mức hai con mắt gần như rớt cả xuống tranh. Rất lâu sau mới cung kính nói:
- Bức tranh này của công tử từ đâu mà có?
-Ta lấy từ đâu ông không cần biết, tóm lại không cướp không trộm, ông chỉ cần xem bức tranh này có phải là chân tích không, nếu thật thì đưa bạc cho ta là được rồi! – Vĩnh Dạ bực bội nói.
- Công tử đừng vội, chỉ có điều tranh của Trần đại gia rất ít khi xuất hiện, tiểu nhân vụng về, công tử chờ một chút, tiểu nhân đi mời đại quản gia! – Tên quản gia nói rồi xuống khỏi cái quầy cao ngất ngưởng, đi vào nội viện.
Chỉ lát sau, một lão nhân quắc thước, ánh mắt lóe tinh quang bước ra. Cầm bức tranh lên quan sát tỉ mỉ, rất lâu sau mới nói:
- Công tử cầm chết sao?
- Tại hạ thiếu ngân lượng, chẳng còn cách n