
ười nào đó.
Một thanh trường kiếm bén ngót sáng loáng ánh bạc, lạnh buốt, gác lên cổ
cô. Bên tai vang lên giọng nói ôn hòa “quen thuộc”.
“Cuối cùng cũng tỉnh?”
“Ngươi không phải thầy Trương!” Diệp Thiện Thiện cay đắng nói, cô sớm
phải nghĩ ra, nếu thật sự thầy Trương xuyên qua, không có khả năng có võ
công cao như thế?!!!
“Còn phải đa tạ cô nương nhận lầm người, cứu tại hạ!” Kẻ cầm kiếm sau
lưng cười quỷ dị. Tóm lấy cô len vào giữa đám người, cô nhận ra nguyên
nhân khiến đám người đó kinh hoảng lùi ra xa mấy chục mét.
Kiếm quang từng đường lướt qua đám người, đi đến đâu, người bị cắt đến
đấy, vô cùng thê thảm! Trước mặt sớm đã thành tràng địa ngục.
Bóng người đó, Diệp Thiện Thiện thấy rất quen thuộc.
Xa xa, bạch y bay lên hạ xuống vung vẩy, kiếm quang đan nhau dày đặc,
không ngừng biến hóa vạch ra những hình thù quái dị, mang theo sát khí tột
độ.
“Thương Khung?” Cổ họng Diệp Thiện Thiện khô khốc. Sau lưng, Trương
Thanh Vân đẩy cô từng bước nhích tới gần.
Sấm thình lình nổ vang, Thương Khung phun ra một búng máu, chống kiếm
quỵ xuống đất. Cả một đêm, một mình hắn giết không biết mấy ngàn cao
thủ, những kẻ còn lại do dự không ai dám xông lên. Bởi vì mỗi một lần
chúng ào lên, tưởng hắn đã sức cùng lực kiệt lại khiến bọn chúng thương
vong trầm trọng.
Trong không khí tanh mùi máu nồng nặc, hình như Thương Khung ngửi
thấy được mùi hương quen thuộc, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén quét
về phía Diệp Thiện Thiện và Trương Thanh Vân kèm sau lưng cô. Ánh mắt
thoáng kinh ngạc, tức giận.
“Biểu đệ!” Trương Thanh Vân cười quỷ quyệt, bước chân có vẻ kiêng dè,
dừng lại: “Lâu quá không gặp nhỉ!”
Áo trắng của Thương Khung rách nát, ướt đẫm, vết mau loang lổ từng mảng.
Trường kiếm trên tay càng đỏ thẫm, máu chảy ròng ròng, vẻ mặt lạnh lẽo,
lướt mắt qua Diệp Thiện Thiện, nhìn Trương Thanh Vân.
“Đặt kiếm lên cổ một nữ nhân? Chưởng giáo Thanh Vân phái mà cũng giở
thủ đoạn này sao?”
Mặt Trương Thanh Vân treo một nụ cười, “Thủ đoạn này, đối với biểu đệ
ngươi mà nói... lại… rất hiệu quả!” Nói xong, tay trái vuốt nhẹ cái cổ trắng
nõn của Diệp Thiện Thiện, “Lỡ như thanh kiếm này sơ sẩy chạy lệch, tiểu tỳ
nữ như hoa như ngọc này của ngươi chắc là phải đi cùng di nương điên
khùng của ta rồi…”
Diệp Thiện Thiện tránh bàn tay ghê tởm của y, cổ không đề phòng đụng vào
mũi kiếm, đau điếng! Nháy mắt, máu từ cổ nhỏ xuống… mấy đốt ngón tay
cầm kiếm của Thương Khung trắng bệch, run nhè nhẹ.
“Thả nàng!” Thanh âm khàn khàn.
Trương Thanh Vân cười đắc ý: “Nói thả là thả, chưởng giáo Thanh Vân phái
ta đây chẳng phải sẽ mất mặt với đệ tử hay sao?” Nhìn đôi mắt khát máu của
Thương Khung, vờ bày ra bộ mặt thỏa hiệp, “… Được thôi! Thả nàng, có
thể!” Móc chân đá một thanh đoản đao đến trước mặt Thương Khung, “Nhìn
thân hình biểu đệ cường tráng như vậy, chảy chút máu thì sao đây?”
Dám dùng cô uy hiếp Thương Khung! Diệp Thiện Thiện cắn răng đụng
mạnh vào mũi kiếm kề trong gang tấc.
Trương Thanh Vân tức tốc trở tay giữ chặt cô, mũi kiếm đổi sang kề vào gáy
cô: “Không ngờ mỹ nhân này lại có tình sâu ý nặng với biểu đệ như vậy!”
Nếu không phải hai tay hắn đều không rảnh, nói không chừng hắn còn vỗ
tay nữa.
Yếu ớt nhìn Thương Khung, cô thấy lửa giận trong mắt hắn hừng hực. Đột
nhiên, vất trường kiếm trong tay, nhặt lấy đoản đao trên đất.
“Thiện Thiện!”
Nghe tiếng Thương Khung, cổ họng cứng ngắc, vô thức lắc đầu lia lịa
“Đừng…”
“… Không muốn nhìn thì nhắm mắt lại đi!” Giọng nói khàn đặc, ánh mắt
thiêu đốt làm nước mắt Diệp Thiện Thiện tuôn như suối, “Không đáng làm
vậy…!”
Một đao đâm vào chân trái, máu loang ra. Rút đao, máu phun như suối!
“Không hổ là đệ nhất cao thủ Đại Kiền!” Trương Thanh Vân giả bộ khen
ngợi làm Diệp Thiện Thiện muốn ói, “Chân kia, tiếp tục!”
Nhìn hai chân Thương Khung nhuộm máu đỏ thẫm.
“Trương Thanh Vân!”
Nước mắt mờ mịt “Anh ấy là biểu đệ của ngươi mà! Sao ngươi có thể đối xử
với anh ấy như vậy?”
“Biểu đệ? Chẳng qua là một tên quái vật!” Trương Thanh Vân trào phúng,
ấn kiếm sát vào gáy Diệp Thiện Thiện vài phân.
Thương Khung nghe xong cười lạnh, rút đoản đao khỏi chân phải, “Còn đâu
nữa?” Hắn châm chọc chỉ vào tay trái mình “Đây?” Tức thì, máu ào ạt chảy
ra.
Trương Thanh Vân thấy Thương Khung tự hành hạ mình, mặt vặn vẹo, cười
gằn: “Máu chảy sạch không tốt lắm đâu! Bản đồ chỗ nào?”
Thương Khung cười càng thêm tà ác: “Muốn lấy?” Dùng cánh tay duy nhất
không bị thương móc trong người ra một cuộn lụa trắng “Qua đây lấy!”
Sấm chớp đánh xuống! Ánh sáng quét qua khuôn mặt đám người Thương
Khung. Bất chợt, hình như Thương Khung bị đau, máu phun ra miệng. Bàn
tay cầm cuộn vải run run, tựa hồ chịu đựng đau đớn kinh khủng.
Trương Thanh Vân thấy vậy, kèm Diệp Thiện Thiện nhích dần tới chỗ
Thương Khung. Lúc tay y sắp chạm tới cuộn lụa thì, đột nhiên đối diện với
cặp mắt đặc biệt tà ác hơn bình thường của Thương Khung. Toàn thân như
rớt vào hố băng.
“Buông nàng!” Đôi mắt ngập đầy lửa địa ngục lăng trì y.
Trương Thanh Vân cảm thấy đau đớn không khống chế nổi,