XtGem Forum catalog
Việt Cổ Di Tình

Việt Cổ Di Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323462

Bình chọn: 9.00/10/346 lượt.

trái như bị thứ gì đó chặn

lại làm cô chỉ muốn tìm một chỗ nào đó khóc lớn một trận. Cố gắng ngăn

nước mắt chảy xuống, cất giọng run rẩy.

“… Có người muốn mưu sát anh, anh phải cẩn thận! Anh…” Nghẹn lại.

Ngón tay Thương Khung chỉ hơi ngừng lại một chút đã khôi phục bình

thường, híp mắt, “Mấy chuyện giật gân như vậy, nếu ta còn nghe được từ

miệng ngươi một lần nữa đừng trách ta vô tình. Cút đi!” Thương Khung lạnh

mắt nhìn Diệp Thiện Thiện. Dáng vẻ tuyệt tình! Cô sợ sệt ôm ngực đau nhói

lùi lại một bước! Môi mấp máy muốn nói nhưng nước mắt chực chờ muốn

trào ra, khăng khăng không muốn khóc trước mặt anh ta. Cô không cần! Cúi

đầu lùi từng bước từng bước… trước khi nước mắt phiêu tán xoay người rời

đi.

“Ha ha, nha hoàn đó lại dám nói có người muốn giết ngài? Trên dưới Đại

Kiền ai không biết ngài là điện chủ Vân Ẩn điện! Chỉ cần nghe đến tên ngài

bọn họ đã kinh hồn táng đởm rồi! Theo Mi nhi thấy, chắc là ả thích chủ

thượng. Dựa vào thân phận hèn mọn của ả mà muốn giành sự ưu ái của ngài,

đúng là buồn cười! Một ả tỳ nữ ti tiện, còn dám mơ tưởng hão huyền?”

Đôi mắt lạnh băng như mãnh thú nhìn Họa Mi chòng chọc, làm ả nảy sinh

cảm giác sợ hãi.

“Ngươi nói nàng… ti tiện?” Giọng Thương Khung kềm nén trong cổ họng.

Bị đôi mắt tối tăm khát máu nhìn trừng trừng đến nỗi toàn thân phát run, “Ta

chỉ là…” Nói còn chưa xong, bàn tay hắn đã chụp lấy cổ ả, khẽ bóp, Họa Mi

tắt thở ngã xuống.

Thương Khung nhặt áo trắng Diệp Thiện Thiện thay cho hắn lúc sáng, trên

đó còn lưu lại mùi hương của nàng lên, nghiêm chỉnh, chậm rãi mặc vào.

Sau đó lấy ống tay áo chùi khóe miệng còn dính nước miếng làm hắn kinh

tởm, nhìn Họa Mi lõa lồ trên đất, khóe miệng cong lên tàn nhẫn.

“… Nàng ti tiện?” cười lạnh, đáy mắt thoáng qua chút dịu dàng, “Nhưngngươi, một sợi tóc của nàng cũng không bằng…” Một trận gió thổi qua!Trong phòng không còn thấy bóng dáng Thương Khung đâu nữa. Sắc trời tối dần, bầu trời mây đen dày đặc. Một chiếc xe ngựa phi từ xa đến

với tốc độ cực nhanh.

“Tả hộ pháp!” Một nữ tử mắt đỏ hoe, lo lắng nhìn sắc trời, mở miệng.

Nam nhân cầm roi đánh xe bên cạnh không thèm liếc mắt, im lặng. Cùng với

tiếng roi quất vun vút, ngựa không dừng vó, tốc độ càng lúc càng nhanh.

“Hình như là dông!” Nữ tử nhìn ánh chớp thấp thoáng trong mây đen, lòng

mơ hồ cảm thấy bất an. Nhớ đến anh ta… mỗi lần trời dông đều rất yếu ớt.

Càng thêm lo lắng! Hối hận không nên đồng ý về Vân Ẩn điện với tả hộ

pháp. Lúc đó đau lòng, chỉ muốn rời khỏi anh ta, thật xa… lẽ ra cô nên nhẫn

nại! Đột nhiên níu tay áo tả hộ pháp. Hắn kinh ngạc quay sang nhìn Diệp

Thiện Thiện tự dưng như bị động kinh.

“Chúng ta quay lại!” Mắt Diệp Thiện Thiện sáng rực, “Chủ tử các người gặp

nguy hiểm!”

Tả hộ pháp hờ hững liếc cô, quất roi, ngựa chạy càng nhanh.

“Đây là mệnh lệnh của chủ thượng!”

Diệp Thiện Thiện sửng sốt, lỏng tay: “Vì sao?”

“Tai mắt của Khôi Hương lâu rất nhiều!” Quăng một câu ngắn ngủn, để mặc

Diệp Thiện Thiện từ từ nghiền ngẫm.

“Ý anh là, anh ấy… cố tình diễn trò cho tôi xem? Sau đó, để anh dẫn tôi đi?”

Diệp Thiện Thiện hốt hoảng nhận ra rất có khả năng này.

“Anh ấy có biết mình gặp nguy hiểm không?”

“Ngài ấy…” Tả hộ pháp quay đầu nhìn Diệp Thiện Thiện, toét miệng cười,

“Biết sớm hơn ngươi nhiều!”

Nơi nào đó tận đáy lòng Diệp Thiện Thiện nhẹ nhõm hẳn đi. Đột nhiên tức

giận! Dám xem cô là con khỉ mà giỡn?

“Hóa ra, là sợ mình liên lụy anh ta!” Nghĩ ra được điều gì, so vai.

“Ngốc!” Tả hộ pháp phun ra một chữ.

“Ơ?” Cô lắp bắp hỏi lại.

“Nếu chủ thượng không quan tâm ngươi, ngươi chết ngàn vạn lần cũng đừng

mơ tưởng liên lụy ngài!” Đối với đầu óc chậm hiểu của nàng, tả hộ pháp

hoàn toàn không còn gì để nói.

Ngơ ngác nửa ngày, thì thầm: “Anh ấy… thật sự quan tâm tôi sao?” Đau

lòng thất vọng, “Chủ tử các người quan trọng hơn tôi, anh quay lại đi!”

Tả hộ pháp quay đầu nhìn ánh mắt suy sụp của cô: “Nếu ta vứt ngươi ở đây,

chủ thượng… sẽ giết ta!” Kinh hoàng! Nghi hoặc, anh ấy… sẽ sao?

“Tả hộ pháp!” Rầu rĩ ấp úng, “Kì thật, tôi… vào Vân Ẩn điện để trộm đồ

của chủ thượng. Giờ tôi nhận tội rồi! Anh ấy sẽ không giết anh!” Anh ấy

ghét nhất là bị người khác lừa gạt.

Tả hộ pháp cười giễu, “Chút tâm tư đó của ngươi, toàn Vân Ẩn điện có

người nào nhìn không ra chứ!”

“Hả?” Diệp Thiện Thiện trợn mắt.

“Nhớ hai tên bắt cóc là tên gầy và tên mập không?” Tả hộ pháp hừ lạnh,

“Chủ thượng giết chúng rồi!”

Nghe xong, Diệp Thiện Thiện đơ ra.

“Nhất cử nhất động của ngươi, chủ thượng nắm rõ trong lòng bàn tay!” Diệp

Thiện Thiện hoàn toàn hóa đá trong gió.

“Cái gì cũng biết sao?” Kể cả chuyện Diễm tỷ và cô âm mưu trộm bản đồ?

Mặt tả hộ pháp viết mấy chữ “ngươi là đồ ngu ngốc” liếc cô.

Chán nản, không nói gì hỏi trời xanh, Thương Khung còn là người sao? Vì

sao cái gì anh ta cũng biết hết thế? Lạnh run! Đáng sợ quá!

Chân trời, một tia chớp rạch giữa không trung, cơn dông đang đến!

“Chủ tử nhà anh sợ sét đánh!” Thì thầm, lòng chua xót!

Nét mặt tả hộ pháp cứng đờ.

“Nhất định anh đang lo lắng cho anh ấy!” Diệp Thiện Thiện th