
gực trái cô, hỏi “Nơi này có nhớ ta không?” ánh mắt thoáng qua chút
đau đớn.
Diệp Thiện Thiện có chút chậm hiểu.
“Anh…không ở đây… tại sao?”
Tư thế mờ ám, ánh mắt hai người quấn quít. Thình lình, vẻ mặt chăm chú
của Thương Khung biến thành nụ cười gian tà mê hoặc.
“Nói! Nàng vĩnh viễn là của ta!”
Mặt Diệp Thiện Thiện đỏ lên, ấp a ấp úng, “Vì… vì sao?” Câu này, thật…
quá mờ ám!
“Không nói hả?” Nhìn tật quật cường của nàng lại nổi lên, được lắm! Khóe
miệng khẽ nhếch!
Nhưng mà, làm sao anh ta có thể nói được mấy lời buồn nôn như vậy?
Khoan khoan! Nhìn anh ta… anh…Tim Diệp Thiện Thiện đập dồn dập.
Thương Khung nhấc mông cô lên, người phục xuống, ngón tay vạch cánh
hoa nõn mịn của cô ra, áp vào mút lấy hạt châu đỏ bừng.
“Hức hức…” Diệp Thiện Thiện bị răng miệng hắn giày vò tới nỗi toàn thân
co giật, ngón chân quắp lại. Vừa xấu hổ vừa khóc, cái tên ác ma này, Vì sao
cứ thích hôn chỗ đó của cô… cô không muốn…
Giữa hai chân, từng đợt sóng nóng ấm trào vào miệng hắn. Cô tức giận
không nhịn được, thừa dịp ngón tay hắn lướt lên eo mình, giơ chân ra sức đá
một cái, hạ thân vùng khỏi tay hắn, lăn xuống giường… cô mới vừa làm cái
gì? Hình như đá anh ta, kinh hoàng muốn đào tẩu. Nhớ lần trước đá anh ta
xong, bị cái người lòng dạ cực kỳ hẹp hòi ghi hận, ác ôn đánh cô hai mươi
roi, lần này… cô không dám nghĩ luôn! Vội vàng dùng cả tay lẫn chân, quần
áo rải đầy trên đất, cô đoán nhất định sẽ vụng về mà vấp té, ngửa đầu tuyệt
vọng nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội chạy trốn…
Có điều, lâu vậy rồi mà sao cô vẫn còn nguyên tại chỗ? Chậm rãi quay đầu,
không biết Thương Khung đã đứng cạnh cô khi nào, tay giữ một đoạn…
nhìn rất quen! Đó không phải thắt lưng của cô sao? Cúi đầu nhìn! Đầu dây
còn lại không rõ quấn lên eo cô lúc nào? Xấu hổ cúi đầu… Chẳng trách cô
không sao di chuyển được… Thật tình ngốc quá mà!
“Đá ta? Hả?” Mặt Thương Khung treo nụ cười ác ma đúng chuẩn, từ phía
sau tóm lấy cô.
Diệp Thiện Thiện tuyệt vọng, mười ngón tay túm chặt lấy quần áo.
Cái chân nào đó đá ác ma nào đó bị đai lưng buộc lại, trói vào giường, chân
còn lại bị gác lên vai ác ma, đêm dài chậm chạp… bạn tiểu bạch nào đó bị ác
ma lật qua trở lại, hung hăng ngược đãi, giày vò, hành hạ, đến lúc trời sắp
sáng chỉ còn thoi thóp, rốt cuộc bị thúc giục hành hạ quá lâu, vô cùng không
có tiền đồ, bi phẫn thỏa hiệp mà gào lên: em vĩnh viễn là của anh! Sau đó
hôn mê bất tỉnh…
******************************
Sáng sớm, chim chóc véo von trên cành. Diệp Thiện Thiện mệt mỏi, mắt ầng
ậng nước mang theo oán hận giúp Thương Khung thay đồ, thắt lưng đau
nhức, báo hiệu cô cả đêm hôm qua bị “sử dụng quá độ” còn chưa ăn uống,
lên xe ngựa liền ngã vào lòng người nào đó mà ngủ. Trong mộng, một bàn
tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, khiến cô ngủ thật sâu, thật
yên ổn.
Lúc cô dụi đôi mắt vừa tỉnh ngủ nhìn tòa nhà bốn tầng vàng chóe cực kỳ
quen mắt, tim đập thình thịch… đây không phải… Khôi Hương lâu sao?
“Còn không đi?” Thương Khung dường như biến thành một người khác,
lạnh lùng không nhìn tới cô, đi thẳng vào cửa bên, võ sĩ gác cửa dẫn đường.
Diệp Thiện Thiện mờ mịt, cái tên sáng nắng chiều mưa này, không phải vừa
nãy trên xe vẫn rất tốt sao? Hữu hộ pháp lướt qua người cô, vừa định mở
miệng hỏi hắn, anh ta lại mắc cái tật xấu gì đã bị ánh mắt lãnh đạm của hữu
hộ pháp làm cho ngậm miệng. Ấp úng đi theo sau, trong lòng cảm thấy bất
an, hay là chuyện cô và Diễm tỷ đã bại lộ rồi? Bây giờ dẫn cô đến đây chuẩn
bị giăng lưới tên “béo”? Toàn thân đột nhiên rét run, cô căn bản không nhận
ra được “béo”, đào đâu ra “béo” mà nói? Nghĩ đến đây, lá gan nhanh chóng
bị dọa cứng đờ.
Thương Khung ngồi trên tầng bốn, Diệp Thiện Thiện im lặng đứng sau lưng
hắn. Mặt Diễm tỷ tươi cười bước tới, hơi khom mình nhìn Thương Khung
mỉm cười.
“Điện chủ Vân Ẩn điện quang lâm Khôi Hương lâu, thật sự là đối mặt với
vực thẳm mà mất hồn, quả thật khiến nô gia hết sức lo sợ.”
Thương Khung đặt chén trà xuống bàn, mí mắt cũng không ngẩng lên, nói:
“Từ lâu đã nghe nói chưởng quản Nhã Các Khôi Hương lâu miệng lưỡi
không ai bằng, quả nhiên tuyệt vời!”
“Chủ thượng đang châm chọc nô gia sao?” Diễm tỷ liếc nhìn Diệp Thiện
Thiện có vẻ căng thẳng, cười tươi như hoa, “Nô gia bất quá dùng cái miệng
để kiếm cơm ăn, thật sự không đáng nói đến!”
Thương Khung hừ lạnh một tiếng: “Đừng nhiều lời! Mục đích ta đến đây lần
này, chắc ngươi đã biết…”
“Yên tâm, chủ thượng phân phó, ta nằm mơ cũng nhớ kỹ…” Diễm tỷ cười
nhạt, không để ý giọng điệu lạnh lùng của Thương Khung, nhẹ nhàng vỗ tay.
Diệp Thiện Thiện một mực rối rắm, lo sợ anh ta biết chuyện cô và Diễm tỷ.
Song, hiện tại, sự tình diễn tiến khiến cô như lạc vào trong sương mù.
Một vị mỹ nhân lả lướt tiến vào, trông xa như lan như họa, lại gần đẹp tự
nhiên như ngọc, sắc đẹp này nếu là hoa khôi Khôi Hương lâu thì không ai
chiếm được.
Chẳng lẽ Thương Khung không phải đến đây vạch trần cô và Diễm tỷ, mà
là… ôm mỹ nhân về? Nhớ lại lúc anh ta xuống xe thì lãnh đạm với cô, cắn
môi gục đầu…
“C