
?” Thương Khung khẽ nhíu mày, tay lần xuống giữa hai chân
cô… nơi đó… sớm đã ướt đẫm một mảng.
Lúc ngón tay Thương Khung lần dò tiến vào, Diệp Thiện Thiện không thể
nào chịu đựng nổi cảm giác cả thân thể và nội tâm bị giày vò, cuối cùng sụp
đổ… khóc nức nở ra tiếng.
Thương Khung nâng hai chân mềm mại của cô lên, thân mình khẽ đè xuống,
dục vọng to lớn xông thẳng một mạch vào… Diệp Thiện Thiện đau đớn thét
lên…
“Không muốn… không muốn… xin anh… ra đi…” Hai tay còn ôm lấy cổ
Thương Khung, không ngừng đánh vào lưng hắn… nước mắt không nhịn
được trào ra…
Thương Khung vòng tay ôm lấy cổ cô, áp khuôn mặt đẫm nước của cô vào
ngực hắn, cơ thể tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.
Người trong lòng đột nhiên ngừng giãy dụa, đau đớn hít sâu từng chập, ngón
tay cắm vào lưng Thương Khung… cô cảm giác mình sắp bị xé nát rồi.
Thong thả rút ra, đẩy vào thật sâu… mỗi một lần chạy nước rút đều nghe
được nhân nhi yếu ớt dưới thân rên rỉ, trong đau đớn ẩn chứa vài phần vui
thích… thứ thanh âm tuyệt diệu này làm hạ thân hắn căng cứng… tốc độ
càng tăng nhanh.
Toàn thân Diệp Thiện Thiện đẫm mồ hôi ngã vào trong lòng Thương Khung.
Nghĩ đến hành vi phóng đãng, kêu gào khản giọng lúc đạt tới đỉnh điểm vừa
nãy, trong lòng đầy rẫy cảm giác chán ghét… giãy khỏi cánh tay anh ta, bò
tới mép giường… giữa hai chân nhớp nháp cùng cảm giác khó chịu trào lên
từng cơn… cảm giác bị áp bức, lăng nhục khiến cô muốn rửa sạch cơ thể
mình vô cùng.
Một bàn tay to đè lên lưng cô, ngăn cản động tác muốn chạy trốn của cô.
“Đi đâu?” Thương Khung dán sát sau lưng cô.
“Tôi ghét anh…” Uất ức trong lòng Diệp Thiện Thiện bất ngờ phát tiết,
“ghét anh… sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?...” Nước mắt nhanh
chóng phủ mờ hai mắt cô.
Thân thể rắn chắc sau lưng bỗng chốc cứng đờ… nửa ngày… giọng nói
khàn khàn có chút cay đắng vang lên.
“Đã chán ghét vậy thì… như mong muốn của nàng…”
Đè cô xuống mép giường, từ đằng sau tách hai chân mềm mại của cô ra,
không hề dạo đầu, lần nữa xông vào… sắc mặt u ám nhìn người dưới thân
đẫm nước mắt bị ép đong đưa theo mình. Nước mắt không ngừng rơi vào
lòng hắn… phiền não… làm hắn cảm thấy… đau lòng…
Mỗi một lần cô chạy trốn đều phải chịu đựng anh ta đối đãi mãnh liệt…
Không ngừng thay đổi tư thế khiến cô càng cảm thấy bị sỉ nhục không chịu
nổi. Dường như anh ta muốn cô nhận rõ cô dâm đãng thế nào, phóng túng ra
sao… thậm chí dùng đủ thứ thủ đoạn xấu hổ chết người bức bách cô khổ sở
cầu xin anh ta.
Thương Khung đăm đăm nhìn khuôn mặt xinh xắn, ngọ nguậy hồi lâu cuốicùng kiệt sức nằm úp sấp trên ngực hắn mà ngủ… mặt vẫn còn vương lệchưa khô, khóe môi bị hắn hôn sưng đỏ không chịu nổi, liếc nhìn dấu vết laliệt trên ngực và giữa chân nàng… mặt thoáng qua một chút thương tiếc…cúi đầu hôn lên trán nàng… nhẹ nhàng… Diệp Thiện Thiện mơ màng nhúcnhích người, đụng đến chỗ đau rát giữa hai chân, nức nở rên rỉ một tiếng…cọ vào ngực ấm áp của hắn, nhíu mày ngủ tiếp… không thấy được… đôimắt đen nhánh tự trách trên đầu…
Trời tối dần, đêm xuống. Vài bóng trắng hộ tống một chiếc xe ngựa đi đến
chân núi hoang vu.
“Chủ thượng! Phía trước có một ngôi miếu điện!” Tiếng tả hộ pháp từ ngoài
xe truyền vào.
“Tá túc!” Thương Khung hờ hững đáp.
“Vâng!” Tả hộ pháp lên tiếng trả lời.
Im lặng đưa tay ôm lấy thắt lưng Diệp Thiện Thiện đang muốn nhảy xuống,
nhẹ nhàng bước xuống xe. Vừa đặt chân xuống đất, cô bực bội lẳng lặng
chuồi ra khỏi vòng ôm, đột nhiên chỗ vết thương bị tay Thương Khung giữ
lại. Bàn tay to nắm chặt tay nhỏ nhắn, kiềm chế chặt chẽ phản kháng của cô,
mắt cũng không nhìn dẫn cô đi vào trong miếu.
“Các vị thí chủ! Trong miếu không cho khách nữ bước vào!” một chú tiểu
cản họ lại, thi lễ nói.
Kiếm trong tay tả hộ pháp lia đến cổ hắn.
“Nói nhảm! Mau đi sắp xếp phòng!”
“Cái… cái…” Chú tiểu biến sắc. Một bên khiếp sợ nhìn kiếm trong tay tả hộ
pháp, một bên lại không dám trái quy định, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
“Tôi đi ra ngoài, các người đừng làm khó chú ấy!” Diệp Thiện Thiện không
nhẫn tâm để bọn họ làm hại chú tiểu, giãy khỏi tay Thương Khung, đi ra
ngoài điện thờ. Sau lưng, ánh mắt Thương Khung lạnh lùng đảo qua tả hộ
pháp cùng chú tiểu. Tả hộ pháp cúi đầu, rút kiếm lùi về sau lưng hắn mà chú
tiểu thì run lẩy bẩy.
Diệp Thiện Thiện đi ra ngoài điện, nhìn sắc trời đen kịt, ngơ ngác không nói.
Đáy lòng dường như có thứ gì đó tưới lên, ngấm vào, quấy đảo, tan ra làm
một, không cách nào tìm lại được bình tĩnh như nước trước kia.
Một tấm áo đàn ông đưa đến trước mặt cô, vô thức đưa tay cầm.
“Mặc vào!” Thương Khung liếc Diệp Thiện Thiện, từ sau đêm đó trở đi luôn
một mực im lặng, bình thản nói.
Tiếp tục im lặng…
“Hay là… nàng muốn ta giúp?” Đưa tay kéo cô, khoảnh khắc vừa chạm vào,
cô kinh hoảng thụt lùi mấy bước. Xem tay hắn như mãnh thú hồng thủy. Tay
Thương Khung ngừng giữa không trung, ánh mắt lấp lóa, chậm rãi thu hồi
tay.
“Còn không đi thay?” Đồng tử thăm thẳm.
Nghe xong, cô mím mím môi quay người tìm một góc, cởi quần áo, mặc áo
trắng của hắn vào.
Lú