
ỉ có thể khóc a a.
Từ đầu đến cuối Lục Chung vẫn im lặng, chẳng nói câu nào.
Chỉ nghe Phan Lôi khóc lóc kể lể xong ôm cô vào phòng tắm.
Anh đổ đầy nước vào bồn tắm, sau đó thả Phan Lôi vào.
Vừa mới bắt đầu Phan Lôi chỉ cho rằng Lục Chung tắm cho cô.
Dù sao hiện tại nước mắt nước mũi cô lả chả, trên người rất bẩn.
Do đó, mặc dù cô hơi giãy giụa, nhưng không chống cự lắm.
Đến khi Lục Chung lấy một cái chai ở xó xỉnh nào đó, Phan Lôi mới hoảng lên.
“Anh… anh cầm cái gì thế?”
Lục Chung đè tay cô đang giãy giụa, giam cô trong lòng, vừa vặn nắp chai vừa dịu dàng nói với cô: “Suỵt… Đừng sợ… thuốc sát trùng của Chuột
Đồng… không có tác dụng phụ…”
Phan Lôi cho rằng chuyện này chỉ cần cô tủi thân cầu xin xem như dàn xếp xong.
Thật không ngờ, đây chỉ mới bắt đầu.
Cho dù là ai cũng không chịu nỗi người đàn ông của mình dùng thuốc sát
trùng với mình, Phan Lôi liên tục lui lại mấy bước, đến khi lui đến mép
bồn tắm.
“Lục Chung! Anh điên rồi sao? Em không có! Em và Tô Giác không xảy ra chuyện gì mà!”
Lục Chung đè nắp bình, rũ con ngươi xuống, giọng nhàn nhạt, “Em và hắn nằm chung một chỗ.”
“Chỉ… chỉ nằm…” Bỗng Phan Lôi sáng tỏ, có lẽ Lục Chung đã sớm biết cô và Tô Giác không có chuyện gì.
Anh nghiêm phạt và giày vò, chẳng qua chỉ vì cô từng trần truồng nằm bên cạnh Tô Giác.
“Anh… anh là kẻ điên!”
Phan Lôi lắc đầu, nắm vách tường trơn trượt kia, lẩm bẩm nói: “Em không muốn… Lục Chung… em không thích như vậy…”
Lục Chung ngẩng đầu, giọng nói dịu dàng hiếm thấy, anh vẫy tay với cô,
mang theo trấn an, “Ngoan, qua đây… tẩy sạch… hết thảy sẽ kết thúc…”
Phan Lôi lắc đầu.
Đây không phải vấn đề sạch hay không, cũng không phải vấn đề có tác dụng phụ khác không, mà là Lục Chung vốn chẳng tin tưởng cô.
Sai, không chỉ có nguyên nhân không tin cô, mà còn có nguyên nhân sâu xa hơn.
Tô Giác nói trong lòng Lục Chung có bệnh, hai người muốn ở chung một chỗ thật tốt thì những chuyện ấy phải làm rõ ràng.
Trước đây Phan Lôi không cảm nhận được, chỉ cảm thấy Lục Chung có tư
tưởng bạo lực, hành vi khát máu, trái lại tốt với cô vô cùng.
Nhưng lúc này, cô mới hiểu.
Lục Chung có bệnh, mà còn bệnh không nhẹ.
Phan Lôi sợ hãi, giờ cô thầm muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, nên cô nhảy từ bồn tắm lớn ra ngoài, cũng mặc kệ nước trên người mình có rơi
nhỏ giọt không, trực tiếp xông ra cửa.
Lục Chung ở phía sau hình như cười một tiếng, không đợi Phan Lôi nghe kỹ, anh như báo săn, xông tới tóm Phan Lôi.
“Anh nói này… nghe lời.” Lục Chung dễ dàng bắt được hai tay Phan Lôi, xách cô như xách con mèo dẫn vào phòng tắm.
Lúc này đây, anh không buông cô ra, vứt cô dưới vòi sen, một tay tóm hai tay đang giãy giụa của cô, một tay cầm cái chai, hắt cả bình lớn thuốc
sát trùng lên người Phan Lôi.
Nước mắt và tiếng thét của Phan Lôi vào giờ phút này, toàn bộ đều bộc phát.
“Lục Chung! Anh là tên khốn kiếp! Em ghét anh! Em ghét anh!”
Anh đâu chỉ tổn thương trên người cô, trái tim lúc này dần nứt ra.
Phan Lôi rơi lệ không ngừng, vừa mới bắt đầu còn vùng vẫy, cuối cùng bị Lục Chung tóm, sức lực giãy giụa ít ỏi cũng không còn.
Do đó, lúc Lục Chung tẩy sạch người cô, tách chân cô ra, khi ngón tay xâm nhập vào, cô chỉ chết lặng nhìn anh.
Vẫn là người đàn ông cô quen thuộc.
Ngũ quan thanh tú như con gái, động tác dịu dàng như mọi khi, chỉ tiếc hành động không phải thế.
Cô mặc anh, có lẽ Lục Chung không moi được thứ gì bên trong, anh rút ngón tay về.
Anh bế cô từ trong nước lên, ngửi một lần từ trên xuống dưới, hình như không ngửi được mùi gì khác, cuối cùng mặt mày rạng rỡ.
“Ngoan quá…”
Phan Lôi không trả lời, Lục Chung ôm cô cứ để anh ôm, anh muốn tắm thế nào đều theo anh.
Tùy tiện đi.
Đây là ý nghĩ duy nhất của Phan Lôi.
Theo anh đi.
Sớm biết sẽ tới bước đường này, có lẽ cô sẽ không kết hôn.
Một mình, tuy cô đơn hiu quạnh.
Nhưng chắc chắn không bị tổn thương.
Lục Chung lấy áo sơ mi lớn của anh lau khô cho Phan Lôi, cuối cùng ôm cô về giường.
Trên giường vẫn không có chăn, hệ thống sưởi mở vừa đủ, Phan Lôi vẫn cảm thấy lạnh.
Cô lạnh đến run cầm cập, cắn chặt răng, nhưng không lên tiếng.
Cô tự nói với mình, không sao, chỉ một lát thôi, lập tức sẽ tốt.
Quả nhiên, cũng không bao lâu, cô ấm hẳn.
Lục Chung lên giường, tay dài chân dài của anh quấn lấy cô ôm cô vào
lòng, nhiệt độ trên người anh rất nóng, nóng hừng hực như lò sưởi lớn.
Cô nhanh chóng ấm lên.
Chẳng qua, trong lòng vẫn hoang vắng, hàm răng run rẩy như trước.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo của cô, Lục Chung ôm cô trong lòng vuốt ve, cực kỳ thân mật vuốt đầu cô, còn cọ cọ ngay cổ cô.
Đương nhiên Phan Lôi cảm thấy lạnh, hàm răng không ngừng phát run.
Một lát sau, Lục Chung phát hiện.
Anh bèn nâng cằm cô lên, chậm rãi hôn. Phan Lôi cảm thấy mình lạnh đến mức đầu lưỡi cũng tê dại, khi Lục Chung hôn, môi lưỡi cô đều chết lặng.
Không cho bất kỳ phản ứng gì, cũng không có bất kỳ phản kháng nào, khiến người đàn ông tiến quân thần tốc.
Cô lạnh đến phát run, dường như Lục Chung hơi kỳ quái, tay dài chân dài càng ôm chặt cô hơn.
“Lạnh à?” Lục Chung ở bên tai khẽ