
hông có khả năng yêu em ấy.
Ngay từ đầu, hắn đã biết.
Chuyện đó… không có khả năng. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Phan Lôi mới từ trên giường bò dậy. Cô đến bên cạnh cửa, gõ, “Có ai không?”
Ngoài cửa vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.
Phan Lôi hít sâu một hơi, tiếp tục gõ: “Tôi đói rồi, có thể đưa tôi chút gì ăn không?”
Vẫn không ai trả lời.
Cô liên tục gõ vài lần, cũng chẳng hiệu quả, Phan Lôi đành buông tha.
Cô ôm gối, lại trở về giường lần nữa.
Có lẽ, Lục Chung còn tức giận, cũng không biết sẽ nhốt cô đến khi nào.
Xung quanh trống rỗng.
Phan Lôi thoáng sợ hãi.
Cô cho rằng chỉ ở những chỗ có không gian nhỏ cô mới mắc chứng sợ hãi,
không ngờ căn phòng to đùng không một bóng người cũng khóa chặt này vẫn
làm cô sợ như cũ.
Cô sắp hỏng mất, muốn khóc, lại nặn không ra nước mắt.
Cô ôm gối, chiếc giường quá rộng, cô rất sợ, cô nhảy xuống giường nhưng chẳng biết đi đâu, đành co mình thành một khối.
Khi còn bé, lúc Lục Vĩnh nhốt cô trong căn phòng tối nhỏ, Phan Lôi luôn hi vọng Lục Tự sẽ tới cứu cô.
Cô chắc chắn sẽ được cứu.
Chẳng qua, hiện tại cô biết rất rõ, Lục Tự vĩnh viễn không tới cứu cô.
Thậm chí, cô cho rằng Lục Chung…
Phan Lôi ôm gối, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, chốc lát sau, cô cảm giác nơi đó ươn ướt một mảng.
Dưới lầu, quản gia chần chừ thoáng nhìn trên lầu.
Trải qua do dự, người phụ nữ trung niên có tấm lòng hiền lành này nhịn
không được nói: “Thiếu gia, tôi đem chút nước lên đó cho tiểu thư...”
“Không cần.” Lục Chung lắc đầu, đứng dậy dập tắt điếu thuốc trên tay, “Đợi lát nữa tôi đi…”
Lục Tư ngồi bên cạnh một hồi, cũng nén không được tức giận.
“Em nói này, chuyện có liên quan tới cô ấy đâu. Cho dù cô ấy… Đó cũng
không phải lỗi của cô ấy… Anh không cần giận chó đánh mèo một cô gái như thế…”
Lục Chung không phản ứng, lấy một điếu thuốc trong bao tiếp tục hút, “Cậu đi trước đi.”
Lục Tư còn tính nói gì đó, Chuột Đồng bên người kéo hắn một cái.
Lục Tư tức giận bất bình, “Em cho anh biết nhé, anh làm vậy với cô ấy,
sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.” Nói xong, Chuột Đồng kéo Lục Tư ra ngoài.
“Cậu kéo tôi làm gì…”
“Anh không phát hiện sắc mặt anh ấy càng ngày càng khó coi hả? Giờ anh khuyên anh ấy như châm dầu vào lửa thôi…”
“Nhưng Phan Lôi…”
Chuột Đồng ngẩng đầu, nhìn cửa sổ trắng muốt trên lầu, cười khổ. “Lão
đại chúng ta là một người cố chấp, sau khi anh ấy nhập ma, tự mình anh
ấy mới thoát được… Chúng ta không giúp nổi đâu.”
Phan Lôi chả biết mình đã khóc bao lâu, kiểu khóc không tiếng động này
quá tiêu hao tinh thần của cô, chẳng bao lâu sau, cô chỉ có thể ôm gối
co người thành một khối nằm ngay mép giường.
Trong khoảng thời gian này, đầu óc cô rối loạn, bên trong xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Rất nhiều dáng vẻ khi cô còn bé, còn có Lục Tự, Lục Thanh Dương, Tô San, Tô Giác… Cuối cùng là Lục Chung.
Nụ cười tươi đẹp của Lục Chung, sự dịu dàng triền miên của Lục Chung, cô thích Hươu ngốc Lục Chung…
Cuối cùng hình ảnh tan thành mây khói, không còn gì, chỉ có tiếng mở cửa.
Phan Lôi mở mắt, vì một thời gian dài không ăn uống, ý thức cô trở nên
chậm chạp. Cô cảm giác có một đôi chân đi tới trước mặt mình, dừng lại.
Cô biết là Lục Chung.
Không biết vì sao, trái tim Phan Lôi trống rỗng, giờ phút này không biết làm cách nào hình dung cảm giác trong lòng.
Thất vọng, tuyệt vọng, sợ hãi, phẫn nộ?
Hoặc đều có cả.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ mềm nhũn bò dậy, tựa vào mép giường, mỉm cười với anh.
“Anh đến rồi?” Lần trước còn chưa tính sổ hết đúng không? Cô rất muốn hỏi vậy.
Có điều cuối cùng cô không hỏi ra.
Hiển nhiên, đáp án đã xác định.
Trước đó, Phan Lôi không biết Lục Chung không tin tưởng cô chút nào.
Xảy ra chuyện này, cô cũng bất ngờ, nhưng sau khi tỉnh lại cô bình tĩnh
kiểm tra bản thân, thân thể không hề dính dịch, trên người cũng chẳng có dấu vết yêu đương nào để lại.
Nói cách khác, cô và Tô Giác hẳn chưa xảy ra chuyện gì.
Đến nỗi hai người họ làm cách nào cởi sạch nằm trên giường, giờ Phan Lôi nhớ lại, mảng ký ức vẫn còn mê man.
Bất quá, cô nghĩ, ngay cả như vậy, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, thì cô
cũng là người bị hại. Lục Chung sẽ tin tưởng cô, cũng sẽ tha thứ cho cô.
Nhưng tuyệt đối không ngờ, kết quả lại thế.
Đầu Phan Lôi thoáng mê man, muốn ngẩng đầu nhìn Lục Chung cũng không còn sức.
Cô tựa vào nệm, giọng hơi yếu ớt.
“Bây giờ anh… anh muốn thế nào?”
Lục Chung từ từ ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh vươn tay, dường như muốn sờ mặt cô, nhưng cuối cùng anh lưỡng lự.
Anh rút tay về.
Phan Lôi bật cười một tiếng, trong lòng không bất ngờ.
Quả nhiên cô tự đề cao mình quá.
Cuối cùng, Lục Chung bế cô lên.
Bị kéo vào lồng ngực ấm áp, nước mắt Phan Lôi lăn dài, tay níu cổ áo người đàn ông, gần như gào khóc.
“Khốn kiếp! Tại sao anh… anh làm vậy với em… em không có… em không có… Lẽ nào… lẽ nào anh không tin tưởng em chút nào sao…”
Cô cảm thấy tuyệt vọng, phương thức biểu hiện tuyệt vọng chính là muốn vạch giới hạn với người đàn ông này, giữ một khoảng cách.
Nhưng cô chịu không nổi, bị ôm vào lòng, uất ức bùng nổ, ch