pacman, rainbows, and roller s
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323562

Bình chọn: 9.5.00/10/356 lượt.

c, dường như mỗi bước đi cô đều phải nghĩ, nhưng hạ quyết tâm không cho phép mình dừng lại.

Mỗi người đều trở thành một thứ phong cảnh qua đường trong mắt người khác, những cành cây khô khốc cằn cỗi mùa đông giờ đã nảy lộc xanh, còn cô chỉ có thể sống tươi tốt trong mùa đông. Mùa xuân, vạn vật tái sinh, cô lại từ từ héo mòn, không nhìn thấy, nhìn không rõ, cũng không muốn nhìn cái thế giới bẩn thỉu này nữa.

Duy An không biết vịt trí tòa nhà Tống Thư Minh ở, đi rất lâu vẫn không tìm được bến xe nào thích hợp, cô đành giơ tay bắt taxi, nhưng thị lực của cô lúc này ngay cả việc trên xe có người hay không cô cũng không nhìn rõ, vất vả đứng bên đường vẫy tay một lúc rất lâu, chẳng có chiếc xe nào dừng lại.

Ngay cả sự lạnh lẽo của thế giới cũng xuất hiện vào lúc cô nhếch nhác, cô độc nhất.

Duy An hoàn toàn tuyệt vọng, cô đeo ba lô tiếp tục đi về phía trước, đi về phía trường đại học G.

Đi mãi tới tận chiều mới đến được cổng trường.

Hôm nay là thứ Bảy, sinh viên không phải đi học, sân trường yên tĩnh.

Gần hai tuần không đến trường, màu sắc tổng thể của trường đã thay đổi, những cây hoa tiêu điều giờ đã nở rực rỡ, hoa đào đang độ rộ.

Cô nhớ, trước lúc chuyện đó xảy ra mình đã đi dưới hàng hoa đào này, còn nghĩ cảnh tượng này mà vẽ lại sẽ rất đẹp, nhưng giờ dù cô có muốn ghi lại, cũng chẳng có khả năng điều chỉnh màu cho phù hợp.

Thiên đường địa ngục, đôi khi chỉ là một suy nghĩ thoáng qua.

Duy An chậm chạp men theo đường nhỏ đi về phía ký túc xá, bên cạnh là tiếng bước chân nhanh nhẹn của những nữ sinh chưa rời khỏi ngôi trường đã hai tuần nay, họ khoác tay nhau thì thầm to nhỏ, vừa khéo bị cô nghe thấy.

Giọng người bên trái hỏi đầy bí mật: “Cậu đọc báo sáng nay chưa, ngay trang nhất ấy, Chủ tịch Hội đồng Quản trị của tập đoàn Liên Phong vì liên quan đến việc rửa tiền mà bị bắt rồi, chính là bố của Kiều thiếu trong trường chúng ta đúng không?”

“Đúng, nhưng chẳng phải rất lâu trước đó đã nói rồi mà, nghe đâu còn ăn hối lộ, lôi được không ít quan chức cao cấp khác ra ánh sáng.”

“Đúng đấy, số tiền rất lớn, lần này thì hỏng hẳn rồi. Nhưng báo viết họ tiếp tục phúc thẩm, không phục trước quyết định của tòa sơ thẩm, không biết ai đang ngấm ngầm giúp họ, tòa án phải tìm thêm chứng cứ, nói là chứng cứ không đủ, nên dời ngày ra tòa. Chắc chắn có người chống lưng, nếu không gia đình họ không thể ngông nghênh như vậy được.”

Cô gái bên phải dừng lại rồi tiếp tục đi, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nói: “Phải rồi, cậu ta và bạn gái đều đã nghỉ học!”

“Á? Thật hay giả?”

“Thật mà! Hôm trước mình đến phòng giáo vụ làm thẻ sinh viên còn gặp Trình An Ni, cô ta đứng ở hành lang nói điện thoại oang oang, bảo cái gì mà làm xong thủ tục rồi, tháng Bảy sẽ ra nước ngoài. Chắc họ cùng đi, nếu không tại sao lại cùng xin nghỉ học.”

Duy An chỉ mong có thể bịt chặt tai lại, cô nhanh chóng quay người muốn đi đường vòng xa hơn một chút, nhưng hai người kia càng nói càng kích động, giọng rất to: “Này, mình nhớ ra rồi, nhà Trình An Ni chắc có hậu thuẫn rất vững, liệu có phải...”

“Xì! Chắc không đâu, thời đại này rồi làm gì còn cái kiểu liên hôn chính trị nữa?”

“Đừng nói quê mùa như vậy được không hả? Người ta vốn tự do yêu đương, việc này chỉ vừa khéo giúp được cả hai bên gia đình mà thôi, nếu không tại sao bọn họ phải vội vàng ra nước ngoài như thế? Không chừng về sau bỏ ít tiền ra mua quan hệ, di dân xong là có thể kết hôn.”

Duy An đi càng nhanh, cuối cùng cô co giò chạy, cho tới khi vứt bỏ được những âm thanh kia ở đằng sau.

Kiều Ngự đi cũng tốt, đời này cô không còn muốn có bất kỳ liên hệ nào với bọn họ nữa.

Cô ngước mắt nhìn bức tượng thầy Hiệu trưởng, bức tượng vẫn như trước kia, thầy lặng lẽ đứng đó quan sát mọi việc xảy ra trong trường, xa xa là thư viện, loáng thoáng nhìn thấy gác chuông trên tầng thượng, dù không nhìn rõ được như ngày trước, nhưng cô cũng không thể phớt lờ sự tồn tại của nó.

Rõ ràng chẳng có gì thay đổi.

Từng có người dựa vào bức tường hút thuốc ở đây, trong làn sương mỏng của buổi sáng sớm, khuôn mặt của người thiếu niên ấy vẫn tuyệt đẹp. Giống như hồi cấp ba, mỗi tối anh dạy cô học, anh bắt cô học thuộc từ mới, còn mình thì đi ngủ trước.

Những khuôn mặt nghiêng của anh do cô vẽ, những lá thư tình, cho dù nhìn đến đầu óc choáng váng cũng không chịu thu lại ánh mắt, cô nói với người thiếu niên trong hồi ức, cũng là nói với Tống Thư Minh, trên hết cô muốn nói với chính mình.

“Tạm biệt.”

Từ nay về sau, không bao giờ gặp lại nữa.

Duy An quay về phòng ký túc mới biết Cố Mộng Mộng không có ở đó, vậy là cô đành nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, đi quá lâu, ánh mặt trời nhức nhối khiến cô rất khó chịu.

Mơ mơ hồ hồ muốn ngủ một lúc, toàn thân rã rời, chân đau nhức, nhưng lại không ngủ được, cứ như trong lòng đang lo lắng thấp thỏm điều gì đó.

Thứ Bảy, Cố Mộng Mộng lại là một sinh viên chăm chỉ, nếu không có việc gì, thì cô ấy có thể đi đâu chứ?

Duy An lật người ngồi dậy, cuối cùng tìm tới chỗ chiếc điện thoại bàn đã lâu không được dùng đến trong phòng, lần mò mãi mới cắm được dây vào, sau đó gọi cho Cố