
, Tiểu Long không muốn
nhìn thấy cô phải khóc.
Nói xong , Linh Linh bước vào trong.Cô biết chỉ có Kest mới giải thích được điều này,và Kest sẽ giúp cô thanh minh.
Nhưng trớ trêu thay,khi nghe tin cô sẽ được nghỉ hai tuần cô lại đã xóa luôn số của Kest
Làm sao bây giờ?
Việc cô lôi từ trong căp chiếc máy đời mới nhất trong khi cô lại sống ở
khu phố nghèo lại càng khẳng định cho mọi người thấy cô đang qua lại với Kest .
Đầu óc quay cuồng,phải làm sao đây? Linh Linh ngồi phịch xuống ghế.Mọi sự chú ý trong lớp đổ dồn về phía cô.
“Chắc chắn đây là cái giá mà anh ta đã nói,quả là một con người nham
hiểm.Hắn đã sắp đặt trước tất cả mọi thứ.”Cô thầm nghĩ.”Cũng đúng
thôi,Kest còn được mệnh danh là kẻ mà ai cũng biết.Nhắc đến cái tên này
có khi còn khiến người ta kinh hãi y như cái tên chúa tể trong harry
poster ấy chứ.Còn gì đáng bị sỉ nhục hơn khi bị xem là thấy tiền thì
sáng mắt.Thế này thì mình chết mất!”
Lê từng bước nặng nề về nhà.”Biết giải thích với anh mình sao đây ?”
Vừa vào tới cửa đã thấy Tiểu Long đứng ở đó,ánh mắt không mấy vui,anh
nhìn cô.Chẳng biết nói gì với anh,Linh Linh cố gắng phớt lờ nó ,đi thẳng vào nhà.
-Không có gì để nói sao? Tiểu Long lên tiếng.
-Em biết nói gì đây? Anh tin em? Linh Linh quay đầu lại.
- Em có thể giải thích!
-Không! Nếu anh đã không tin thì có giải thích trăm ngàn lần cũng vô
ích. Linh Linh thở dài,cô đi vào phòng nhưng Tiểu Long đã giữ cô
lại,càng cố vùng vẫy, anh càng nắm chặt hơn.
Đau đớn…
Cô buông xuôi,thôi không chống trả nữa.Lúc này,sự im lặng sẽ giải quyết tất cả thay cô.
-Tất cả, tất cả đó là sự thật? Tiểu Long ném xếp tờ rơi xuống sàn,văng tung tóe.-Hãy cho anh một lời giải thích, được không?
-Không! Anh buông tay em ra đi.
-Tại sao?Tại sao chứ? Tiểu Long hét lên,anh dằn mạnh tay đấm vào cửa
kính.-Chẳng lẽ là vậy thật sao? Em và Kest ?Máu từ ngón tay anh bắt đầu
rỉ ra.
Gió lạnh ùa vào… Buốt giá…Nỗi đau dường như ngấm tận vào tim…
-Anh sẽ không nói với ba chứ? Linh Linh dừng lại,hoảng hốt trước hành động của anh,cô lo lắng cho tay anh.
-Em đi đi…Đi đi! Anh… xin lỗi đã làm em sợ. Tiểu Long lắc đầu,tóc anh
xõa xuống phủ kín đôi mắt đang xúc động đến nghẹt thở của
mình.-Anh…Không sao! Máu càng lúc rỉ ra càng nhiều hơn.-Em có thể …đi
đi!
Gió tưởng như chỉ chờ đợi giây phút này để ào tới…
Linh Linh vào phòng mình,khép cửa và khóc. Chưa bao giờ cô thấy anh xúc
động như vậy và cũng chưa bao giờ cô phải khổ như lúc này. Cô cảm giác
mình thật là tồi tệ. Không ai nghe cô,hiểu cô và bênh vực cô. Người bạn
thân nhất cũng nghĩ xấu,không tin cô. Cô tự thề với bản thân là sẽ hận
Kest suốt đời.
Có thể chăng nỗi hận này sẽ thành một kí ức …ngọt ngào?
Ngày thư hai sau vụ việc đấy.
Trường vẫn đầy rẫy những tờ rơi được phát một cách nham nhảm. Tiểu Linh
vẫn chưa đi học. Cô vẫn không dám nhìn mặt anh,vẫn là một”sao hot”trong
trường này. Mọi chuyện thật kinh khủng!
- Mày nhìn con bé đó kìa. Đó ,con nhỏ đó kìa,nó mang ba lô vàng đứng nơi gốc cây đó! Một cánh tay nữa lại hướng về phía Linh Linh.
-Con nhỏ đó hả,tao biết,quên! Không phải chỉ mỗi tao, chắc cả trường ai cũng biết nó ấy chứ . Con gái gì mới tí tuổi đầu mà đã…
-Không ngờ trường chúng ta lại có người như vậy. Loại con gái đó…thì vào bar sớm.
Từ lúc nãy giờ,nghe tất cả cuộc nói chuyện của lũ con trai lớp bên,cả
những điệu cười khinh bỉ của chúng dành cho Linh Linh . Tiểu Long vô
cùng tức tối. Anh không muốn,và tuyệt đối không thể để ai xúc phạm đến
cô.
-Mày im đi…đừng bao giờ đụng vào Linh Linh trước mặt tao. Anh dằn mạnh từng tiếng ,nắm lấy cổ áo của tên vừa nói lúc nãy.
Chàng trai ra sức giãy giụa nhưng vô ích. Mọi người xung quanh ùa lại
xem. Người ta chỉ mới gặp một Tiểu Long hào hoa ,phong nhã,hay cười chứ
dường như hay nói cách khác là chưa từng gặp một Tiểu Long đáng sợ như
thế này.
-Nếu một lần nữa thấy mày nói về cô ấy thì đừng trách tao. Tiểu Long từ
từ thả tên con trai kia xuống,vẻ tức giận không hề thuyên giảm đi chút
nào,anh quay vào lớp…
-Em nào là Hoàng Linh Linh? Vị giáo viên già dạy môn giáo dục công dân đeo cặp kính cận dày cộp đánh mắt xuống lớp kiếm tìm.
-Dạ! Là em! Linh Linh đứng dậy cúi đầu,người này nổi tiếng là nghiêm khắc,cả trường ai cũng biết.
-Hừ! Một con bé quê mùa không hơn không kém chả trách lại thèm khát tiền đến vậy. Cô định kiếm tiền nhờ lòng thương hại của một chàng trai đặc
biệt nhất trái đất này à?Cô mỗi lúc một tức giận.
-Dạ! Không phải như cô và các bạn nghĩ đâu ! Linh Linh vội xua tay.
-Thôi im đi! Học sinh như em không có chỗ trong giờ của tôi.Àh quên!
Tiện thể tôi thông báo luôn,nhà trường đã quyết định chiều thứ 5 sẽ họp
kỉ luật cô. Cô yên tâm đi! Cô giáo chợt nhẹ giọng rồi cười khẩy.-Hình
thức cao nhất chỉ có thể là buộc thôi học thôi!
Tai Linh Linh như ù đi. Bầu trời phía trước như sụp đổ. Rốt cuộc cô có
lỗi gì chứ? Sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy? Thế là hết!
Cái giá phải trả cho một tháng ư? Thật quá đắt!
…
- Tiểu Long ! Tiểu Long ! Anh dừng lại đi, em muốn hỏi. Mỹ Đan từ lúc trống đánh