
ng, nó nhấc đao chém xuống.
m Minh nhanh chóng, đưa tay, bắt lấy lưỡi đao.
"Vết thương trên tay, chưa đủ giống." Tôm Sông nhíu mày, nói.
Bàn tay nắm lưỡi dao cũng không hề buông lỏng. m Minh cười, "Đã rất giống như
thật..."
Tôm sông không hiểu, nó nhìn nam nhân trước mặt, không vui nói: "Ngươi có ý
gì?"
Máu theo lưỡi dao từ từ chảy xuống, ánh mắt m Minh vẫn hàm chứa ý cười, "Hạ
cô nương, ta muốn hỏi nàng một câu, nàng vẫn ghét con người sao?"
Tôm Sông không cần nghĩ ngợi gì liền gật đầu, "Ghét!"
"Cũng ghét lừa gạt?"
"Ừ."
"Ghét chiến tranh?"
"Không sai!"
m Minh dừng một chút, "Như vậy, nàng nhất định rất ghét ta."
Tôm Sông ngây ra một chút, "Ê? Đến cùng là ngươi định nói cái gì hả!!! Ta đã
rất có nghĩa khí đến giúp ngươi, vậy mà nói cứ như ta đang nợ ngươi cái gì
vậy?!"
m Minh lắc đầu, "Nàng không nợ ta." Hắn buông tay, nói, "Hạ cô nương, ngày
mai ta phải đi."
Tôm Sông nhíu mi, "Lần này lại là ý gì nữa?"
m Minh cười đáp, "Ta vẫn luôn do dự, có nên nghe lời cha nói hay không, đi
làm chuyện có chí khí. Nhưng mà, bât giờ ta đã hiểu. Nàng có biển khơi của nàng,
ta cũng nên có chỗ dành riêng cho mình..."
Tôm sông đột nhiên có một loại cảm giác rất không thoải mái, nó không hiểu
tại sao người ta cứ thích úp mở như vậy, khiến người nghe không hiểu.
Từ xa, tiếng của đạo sĩ, đang đến gần.
Tôm Sông cắn răng, hô, "Vốn dĩ nên như vậy! Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ở bờ
ao hay sao!" Nó đẩy hắn ra, "Ngươi là người, ta là yêu, sau một trăm năm, ta vẫn
đang ở trong ao, mà ngươi, chỉ có thể hóa thành nắm xương khô! Ngươi sớm nên có
chí khí rồi!"
m Minh cúi đầu, "Một trăm năm..." Hắn cười, "Sai ở một trăm năm này sao?"
Tôm Sông quay đầu, "Ngươi tiếp tục điên đi! Ta lười quản ngươi luôn!"
Nói xong, nó vọt người rời đi.
m thanh của đám đạo sĩ, dần dần không còn nghe thấy. Nhưng mà, trong óc nó
vẫn vang lên câu hắn nói: Sai ở một trăm năm này sao...
...
Yêu tinh trong ao đợi đến lúc hừng đông, vẫn không chờ được Tôm Sông về.
Cá Chuối không khỏi thở dài, "Ôi, sự thật chỉ có một..."
Cá Chép nghiêm túc tiếp lời, "Tôm Trứng và m Minh bỏ trốn..."
Con Cua hiếu học hỏi, "Cái gì là bỏ trốn?"
Cá Chuối và Cá Chép đồng thời nghiêm túc hồi đáp, "Bé ngoan không cần
biết."
Cá Nheo thò đầu ra, "A a, nói đến bỏ trốn nhéo, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
Ngay trước khi chúng yêu định tranh cãi ầm ĩ, Tôm Sông lê bước chân nặng nề
trở về, sau đó vọt vào ao, thu thập tất cả tiền của mình, chạy ra khỏi ao.
"Lấy hết tiền của?" Cá Chuối kinh ngạc.
"Cử chỉ vội vàng?" Cá Chép cũng kinh ngạc.
"Chẳng lẽ..." Hai con cá đồng thời kêu lên, "Thật sự muốn bỏ trốn?!"
Tôm Sông đưa ánh mắt sắc bén chém sang, Cá Chép và Cá Chuối lập tức phòng
thủ, nhưng lại không thấy quyền cước phóng đến.
Tôm Sông hung tợn nói: "Bỏ trốn cái đầu ngươi! Ta đi đến hồ lớn càn quét!
TMD, bực mình!" Nói xong, nó mang theo một thân sát khí, đi thẳng đến hồ
lớn.
"Bàn Long gia gia thật đáng thương..." Con Cua cắn cái kẹp, đồng tình
nói.
"Ta cũng muốn đi." Ly ôm móng vuốt, nhẹ giọng tự nói.
"Bạch si, đi cùng là chết chắc đấy!" Cá Chuối và Cá Chép lớn tiếng ngăn
cản.
"Vì sao?" Ly chớp đôi mắt vô tội, hỏi.
Cá Chép làm dáng vẻ trầm tư, nói, "Nữ nhân sau khi bị kích thích, sẽ làm mọi
việc để trút giận, cực kỳ tàn bạo, cho nên, chúng ta mới nói, thà đắc tội tiểu
nhân, chứ đừng đắc tội nữ nhân...."
Cá Chuối ở một bên giải thích, "Cả nhà yên tâm, nó không điên. Chỉ là từ sau
khi bị Cẩm Lý MM đá, liền rất thích nghiên cứu mấy thứ linh tinh này. Không sao
đâu không sao..."
Thế là, chúng yêu như trước coi thường Cá Chép.
"Các ngươi nói coi, vì sao Hà Tử lại ghét m Minh ca ca như vậy?" Con Cua
hỏi.
Cá Chuối và Cá Chép nhìn nhau, "Ờ... Chúng ta cảm thấy nó ghét tất cả con
người."
"Đúng, Hà Tử chỉ thích mỗi biển khơi." Ly nghĩ thầm.
"Đó không phải vấn đề mấu chốt!" Cá Chép thở dài.
"Nhưng mà, Hà Tử vì sao lại thích biển khơi nhỉ?" Con Cua hiếu kỳ nói.
Chúng yêu cùng nhau lắc đầu, sau đó cùng nhau nhìn về phía Cá Nheo.
Cá Nheo nhàn nhã mở miệng, "Cuối cùng cũng muốn nghe ta nói ~ a a ~ chính là,
rất lâu trước kia vào một mùa thu, Hà Bá... chính là thủy thần ở sông lớn ấy, cả
nhà đã từng nghe chứ?... hắn ta, dạo chơi qua nơi này, đúng lúc gặp Tử Hà vừa
mới tu luyện thành."
"Oa, là chuyện tình xưa!" Cá Chuối hai mắt tỏa sáng.
Cá Nheo liếc mắt nhìn nó một cái, "Xin lỗi, để cho ngươi thất vọng rồi, không
phải... Sau đó nhéo, Hà Bá quen với nó, kể nó nghe về biển khơi mà mình đã từng
đi qua. Nói cái gì mà "Nhìn về cuối trời không thấy điểm cuối", "không thể đi
hết". Hà Tử lúc ấy còn nhỏ tuổi, liền nói một câu: ta chưa có thấy biển khơi,
không hiểu nổi ngươi đang nói cái gì. Hà Bá dạy nó rằng: Đối với ếch trong giếng
không thể đàm luận việc biển cả, vì tầm mắt nó quá nhỏ hẹp. Đối với côn trùng
mùa hè không thể đàm luận về chuyện băng tuyết, vì tầm mắt nó bị hạn chế. Đối
với học trò kiến thức nông cạn không thể đàm luận đạo lý lớn lao, bởi vì tầm mắt
của nó bị bó buộc...."
Cá Chuối nổi giận, "Hừ, tu