
thứ này rất quý..."
Hồ Ly đặt thức ăn và ngọc thạch xuống, nhìn hắn, "Vậy, đổi cái khác."
"Đạo quan của chúng ta không có thứ gì đáng giá như vậy."
"Nếu như..." Hồ Ly nhìn cái miếng ngọc không hiểu vì sao lại quý giá, chần
chờ mở miệng, "Ngươi tìm thấy một nơi non xanh nước biếc, ta mỗi ngày đều tới
trộm thứ gì đó, thì khối ngọc thạch này có đủ hay không?"
Thính Thông đột nhiên không biết mình đã nghe thấy cái gì, hắn ngơ ngẩn nhìn
Hồ Ly đang từ từ hóa thân thành thiếu nữ.
"... Ta quyết định làm người." Hồ Ly chậm rãi nói, "Cho nên, khả năng cũng
không đủ pháp lực để chạy trốn. Ta mà trộm, ngươi không báo quan, có được
không?"
"Đần. Ở nơi như vậy, làm thế nào mà có quan phủ..." Thính Thông cười, dưới
cơn mưa thu, cảnh tượng trước mắt trở nên hơi mờ ảo. Hắn mở miệng, ấm áp
nói.
"Đúng vậy..." Hồ Ly chớp mắt mấy cái, "Nơi như vậy, sẽ không có quan
phủ..."
"Cho nên, không cần miếng ngọc thạch này, ngươi mỗi ngày đến trộm cũng không
sao." Thính Thông bước đến, giọng nói vẫn rất ấm áp.
Khoảnh khắc này, Hồ Ly không biết là nên khóc hay nên cười. Nếu như làm tiên,
thì sẽ quên mất những cảm giác này, như vậy, nó chỉ biết chọn lựa làm người.
Thính Thông duỗi tay, "Đem mấy thứ kia trả cho ta."
Hồ Ly lập tức nhật túi đồ ăn trên mặt, đặt vào lòng bàn tay hắn.
"Thứ khác?"
Hồ Ly nghĩ nghĩ, "Ngươi không phải nói, không cần ngọc thạch sao?"
Thính Thông nhíu mày, "Đúng, trộm cái gì để ăn thì không cần. Ta đang hỏi
tiền hạt dẻ trước kia ngươi nói!"
Hồ Ly cũng nhíu mày, "Không phải chính ngươi trả lại cho ta sao?!"
Thính Thông bước đến gần thêm một bước, "Hối hận có được hay không?"
Hồ Ly cũng bước đến gần thêm một bước , "Ra vậy!"
Thính Thông tự dưng đỏ mặt, tránh ánh mắt của nó, "Đưa ta..."
Hồ Ly cắn răng một cái, cầm lấy miếng ngọc thạch, hóa thành hồ thân, xông vào
trong rừng cây.
"Ngươi!" Thính Thông cũng cắn răng một cái, "Ngươi đứng lại cho ta!!! Hồ Ly
chết! Đem thứ kia trả cho ta!"
Hồ Ly ngậm ngọc thạch, vừa chạy vừa kêu, "Không đấy!"
Thính Thông rút phù chú trong ngực ra, ném tới, "Bảo ngươi đứng lại!"
Hồ Ly nhẹ nhàng tránh đi, mưa thu rơi trên người, lành lạnh, nhưng lồng ngực
lại vô cùng ấm áp. Nó đột nhiên hiểu ra, thì ra nó đợi mấy ngàn năm, chỉ là đợi
có một người nói với nó, là ở một nơi sơn minh thủy tú, hắn sẽ chờ nó...
Một ngày này, tiếng chuông gió trong đạo quan đinh đang khắp ngọn núi, hòa
cùng cơn mưa thu, vang thật xa...
...
Hôm đó, ngay khi trời vừa sáng. Hồ Ly tinh thần sảng khoái tuyên bố: "Các
đồng chí, ta sẽ đi làm người! Xin cả nhà cho ta một tràng pháo tay!"
Chúng yêu lập tức vỗ vây, đập càng, đập móng....
"Ừ ~~" Hồ Ly thỏa mãn gật đầu, "Ta đi đây, lần sau khi các ngươi nhìn thấy
ta, ta sẽ là người ~~ "
"Ngươi muốn đi đâu?" Con Cua hỏi.
"Trở về chỗ tu luyện cũ, tọa hóa nhân thân." Hồ Ly sờ sờ chiếc móng vuốt trên
bàn chân xù lông của mình, thở dài nói, "Sau này không thể gặp được ngươi nữa
rồi, tiểu móng móng à, ta sẽ nhớ ngươi!"
"Chúng ta cũng sẽ nhớ ngươi, tiểu móng móng." Chúng yêu cũng thở dài,
nói.
Hồ Ly xòe bộ móng bén nhọn của mình ra, "Cho xem bộ móng vuốt xinh đẹp mà sắc
bén của ta lần cuối!"
"Ờ, đây chính là "Lượng móng" trong truyền thuyết..." Cá Nheo nói.
"Chỉ mới nghe qua 'Lượng kiếm' với 'Lượng giáp'..." Cá Chuối và Cá Chép trăm
miệng một lời nói.
Hồ Ly liếc mắt một cái lườm bọn họ, tâm tình vẫn khoái trá như cũ, "A a ~~ cả
nhà chờ tin tốt của ta nha ~~88~~" nói xong, nó liền tung tăng chạy đi.
"Các ngươi nói xem, Hồ Ly tại sao lại vui vẻ quyết định làm người như vậy?
Con cua hiếu kỳ hỏi.
"Rất rõ ràng, cuối cùng nó đã buông tha cho Quý Du đại sư." Tôm Sông gật
đầu.
"Thật kỳ quái, rõ ràng trước kia nó vẫn nói thích, mới thế mà đã buông tha
sao?" Ly mờ mịt mở miệng.
"Chuyện thích này rất phức tạp. Có những lúc, ngươi cho rằng chính mình
thích, thật ra không phải là thích nhất, ngươi cho rằng chính mình chán ghét,
ngược lại là rất để trong lòng..." Cá Chép thở dài, thần bí mở miệng.
Cá Chuối ở một bên giải thích, "Cả nhà yên tâm, nó không điên. Chỉ là từ sau
khi bị Cẩm Lý MM đá, liền rất thích nghiên cứu mấy thứ linh tinh. Không sao
không sao..."
Thế là, chúng yêu coi thường Cá Chép.
"Chán ghét, ngược lại rất để trong lòng?" Con Cua đột nhiên phát hiện ra cái
gì, "Như vậy, thì ra, Hà Tử thích m Minh ca ca à?"
Tôm Sông từ tảng đá bên cạnh ao ngã thẳng xuống ao. "Bàng Bàng chết tiệt,
không được nói lung tung!!!" Nó thò đầu ra, nổi giận.
Con Cua rụt vào một góc, ngậm miệng lại.
"Nhắc mới nói, Hà Tử tại sao ngươi lại chán ghét m Minh vậy? Hắn rất tốt mà."
Ly không biết sống chết mở miệng.
Chúng yêu nhao nhao hùa vào."Đúng đúng. Phải có lý do gì chứ?"
"Ghét một người cần có lý do sao?" Tôm Sông một lần nữa bò lên tảng đá.
"Không cần sao?"
"Cần sao?"
"Không cần sao?"
"Cần sao?"
...
"Chúng ta chỉ nghiên cứu thảo luận một chút thôi, làm gì phải nghiêm túc như
vậy chứ?" Chúng yêu chán nản nói ra một câu cuối cùng, "Không cần sao?"
Tôm Sông trợn trắng, tự mình suy nghĩ cẩn thận. Đúng thật, nó vì sao lại gh