
h Thông cầm một bao hạt dẻ rang đường, cười nhìn nó. Nó
im lặng, đoạt lấy bao hạt dẻ, đi đến một bên, cứ thế ăn.
"Nhỏ mọn..." Chúng yêu khinh bỉ nói.
Thính Thông đi qua, ngồi xổm người xuống, "Thế nào? Lại là ai bắt nạt
ngươi..." Hắn nói một nửa, biểu tình ngưng trọng, "Có thể bắt nạt ngươi, vậy
cũng chỉ có sư phụ đi?"
Hồ Ly hất đầu, "Hắn sẽ không bắt nạt ta!"
Thính Thông giật mình, thần sắc trên mặt có chút cô đơn, "Cũng phải..."
Hồ Ly nhìn hắn, mở miệng, "Ngươi ngày nào cũng tới nơi này, không ở lại đạo
quán tu luyện à."
Thính Thông ngồi xuống, "Tu luyện có cái gì tốt, ta lại không muốn làm thần
tiên."
"Na ngươi muôn làm cái gì?" Hồ Ly nghiêng đầu, hỏi.
Thính Thông nghĩ nghĩ, nói: "Ta hả, ta muốn tìm một nơi sơn minh thủy tú,
trồng hoa, cùng với cô nương mình thích thành thân, nuôi dạy con cái, vui vẻ
sống cả đời."
"Lý tưởng thật đơn giản..." Chúng yêu đồng thời mở miệng, noi.
"Không được sao?" Thính Thông đỏ mặt, lầu bầu nói.
"Rất hay a..." Hồ Ly thở dài. Nghĩ đến bản thân mình khi vẫn còn là con Hồ
Ly, tại nơi sơn minh thủy tú, tự do tự tại...
"Hồ Ly..." thanh âm của Thính Thông có chút do dự, "Ngươi còn có năm ngày là
công đức viên mãn rồi..."
"Sao ngươi lại biết?" Hồ Ly kinh ngạc.
Cá trong ao phất vây, "Chúng ta nói."
Hồ Ly bất đắc dĩ nhìn Thính Thông, "Ngươi muốn nói cái gì?"
Thính Thông trầm mặc một hồi, "Ngươi, sẽ làm người sao?"
Hồ Ly cũng trầm mặc, "Không biết nữa..."
Thính Thông có chút thất vọng, nhưng vẫn cười như cũ , "Hồ Ly, nếu ta tìm
được một nơi sơn minh thủy tú, đến lúc đó, cho dù ngươi có là người hay là tiên,
cũng phải đến thăm ta nhé, được không?"
Thời khắc đó, trong lòng Hồ Ly đột nhiên giống như có một cơn gió xuân thổi
qua, ấm áp, có thứ gì đó dần dần nảy mầm.
"Nể mặt hạt dẻ rang đường, ta nhất định sẽ đi!" Hồ Ly gật đầu liên tục.
Thính Thông khóe miệng vẫn nở nụ cười tươi, "Một lời đã định."
"Một lời đã định." Hồ Ly duỗi ra móng vuốt, vỗ lên tay Thính Thông một cái,
"Vỗ tay thề nguyền."
Thính Thông nhẹ nhàng kéo móng vuốt nó, nắm nắm. Sau đó, đứng lên."Ta phải
trở về, muộn rồi, sư phụ sẽ tìm."
"Ừ." Hồ Ly đáp. Trên móng vuốt, còn lưu lại cảm giác ấm áp.
Khi bóng Thính Thông biến mất trong rừng trúc, cá Nheo đột nhiên mở miệng,
"Tiểu hồ ly, ngươi cảm thấy, ngươi đợi mấy ngàn năm, thực sự là vì Quý Du
sao?"
"Đúng a..." Hồ Ly ngơ ngẩn đáp.
Cá Nheo than thở một hơi, không nói.
"Ách..." Cá Chép nhìn không trung, nói, "Lão Niêm, ngươi hôm nay không nói
lạc đề, có chút không quen nha."
"Đúng đúng." Chúng yêu đồng loạt gật đầu.
"Có đôi khi ta cũng rất sâu sắc....." Cá Nheo thâm trầm đáp.
"Sâu sắc?"
"Ừ ừ, nói đến sâu sắc, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
"Không phải các ngươi kêu ta nói sao???"
= =|||
Hồ ly không mở miệng, vẫn nhìn về phía Thính Thông rời đi. Vây khốn nó không
phải một cái bánh bao xanh, như vậy, người mà nó thật sự đuổi theo, là
ai?...
...
*********
(1): Bài hát "Dũng khí" do ca sĩ Lương Tĩnh Như trình bày.
(2): Bài hát "Thiên lý chi ngoại" do ca sĩ Châu Kiệt Luân và Phí Ngọc Thanh
trình bày
(3): CJ = Thuần khiết.
(4): Nhân yêu: gay, hoặc nói những nữ game thủ chơi nhân vật nam trong game
online.
Giao long có chút không quen. Tuy rằng Ly gần như mỗi ngày đều đến, nhưng mà,
im lặng trầm tư như vậy hoàn toàn là hiếm thấy trong các chuyện hiếm thấy. Không
hiểu nổi, trong cái đầu ngốc ngếch ấy, có thể nghĩ được cái gì.
Thế là, Giao Long bắt đầu tận lực ho khan, hấp dẫn chú ý của nó.
"Ngươi cảm mạo sao?" Ly phản ứng, quan tâm hỏi.
"Ngu ngốc! Ta là tiên, làm sao bị cảm mạo được!" Giao Long trừng nó một
cái.
"Ừm..." Ly ôm móng vuốt, lại bắt đầu trầm mặc.
"..." Giao Long thất vọng, "Ngươi... Ngươi đang nghĩ cái gì đó..." Nó rốt cục
thành thật hỏi.
Ly ngẩng đầu, từ trước đến giờ, Giao Long chưa bao giờ hỏi quá mình đang nghĩ
cái gì. Nó rất vui vẻ, mừng rỡ hỏi, "Ngươi hỏi ta?"
"Còn có người khác sao?" Giao Long thở dài.
Ly càng vui vẻ, nhưng mà, nghĩ đến điều muốn nói, nó lại không tự giác nghiêm
túc, "Ngươi nói xem, là làm người tốt, hay là làm tiên tốt?"
"Ngươi muốn làm người?" Giao Long có chút lo lắng. Trong trí nhớ của nó,
những thần tiên ở thiên cung muốn làm người, kết cục về sau rất thê thảm.
"Không phải. Là Hồ Ly. Nó sắp công đức viên mãn, vẫn đang do dự làm tiên hay
là làm người..." Ly hồi đáp.
Giao Long thở một hơi, "Nó là yêu tinh, đã muốn tu tiên, đương nhiên là làm
tiên."
"Nhưng mà, làm tiên, thì sẽ mất thất tình lục dục." Ly thở dài, nói.
Thấy nó thở dài, Giao Long không khỏi cảm thấy buồn cười."Chúng ta là tiên,
chỗ nào mất thất tình lục dục?"
"Đám cá trong ao chỗ ta nói, chính là chỉ tình yêu. Cái gì là tình yêu?" Ly
thuần khiết hỏi.
Giao long ngược lại ngượng ngùng."Tình... Tình yêu?"
"Ừ." Ly gật gật đầu, "Là cái gì?"
Giao Long nói quanh co nửa ngày, lại không chịu nổi ánh mắt long lanh của Ly,
nói: "Chính là, cảm tình giữa nam và nữ..."
Ly vẫn là không hiểu, "Hả?"
"Chính là, một người nam, và một người nữ, có hảo cảm với nhau, muốn cùng ở
một ch