
thể hô phong hoán vũ
như Mục Thần Chi, luôn lạnh lùng, xa cách với mọi người, tách biệt cả với những
người trong gia đình, người anh trai mà hồi nhỏ chỉ cần một ánh mắt đã khiến
anh sợ đến khóc thét mà giờ đây có thể ân cần với một cô gái thế sao?
Trong mắt anh trai anh, cô ấy như một con búp bê, cho
dù không cười cũng có thể khiến người khác đau lòng. Nhưng bất chấp thái độ
dửng dưng của cô, Mục Thần Chi vẫn ân cần hỏi han: “Có muốn ăn cái này không?”,
“Dạ dày em không tốt, chỉ được ăn một que kem thôi”… giọng điệu cũng vô cùng
ngọt ngào.
Tần Niệm cảm thấy như có gì đó chẹn ngang cổ họng,
nuốt xuống không được mà đẩy lên cũng chẳng xong, lần đầu tiên anh nghĩ đến
việc từ bỏ.
Anh trai anh luôn là người bá đạo và có tham vọng lớn.
Chỉ cần là thứ anh ấy muốn, anh ấy nhất định sẽ có được. Một tình yêu kéo dài
mười mấy năm, nỗi lòng nhiều bao nhiêu thì lại thể hiện ít bấy nhiêu, vô cùng
nhẫn nhịn và chiều chuộng. Cho dù cô không bước thêm một bước về phía anh ấy
thì anh ấy cũng sẽ sẵn sàng bước chín mươi chín bước rồi bước thêm một bước
thay cho cô.
Tần Niệm nghĩ anh có thể yêu cô hơn cả tình yêu mà Mục
Thần Chi dành cho cô nhưng anh đã lùi ngay từ bước đầu tiên, chủ định rời xa cô
mỗi ngày một mạnh mẽ. Cho dù bây giờ anh có bất chấp tất cả để đuổi theo thì
anh cũng không thể tranh giành được nữa rồi.
Buổi sáng sớm, anh nhìn thấy anh trai và cô đạp xe
trước khoảng sân rộng lớn trước khách sạn. Anh trai lâu lắm rồi không đi xe đạp
nên chiếc xe chao đảo rồi cả hai ngã nhào xuống.
Anh trai trước giờ rất ưa sạch sẽ, thế mà lần này cứ
mặc cho chiếc quần lấm lem bùn đất, vội vàng xem vết thương cho cô, lo lắng đến
nỗi mặt mày trắng bệch.
Đầu gối cô bị trầy xước, cô đau đớn trách móc Mục Thần
Chi: “Lớn thế này rồi mà không biết đi xe đạp”.
Anh trai không giận, khom người xuống bên cô, cười
ranh mãnh. “Anh biết đi xe đạp làm gì chứ? Mình em biết là được rồi.”
“Mục Thần Chi!”, cô đỏ mặt quát Mục Thần Chi, giọng
nói nũng nịu.
Cô giận dỗi bỏ đi, anh trai túm tay cô kéo lại, gương
mặt nhăn nhó có cái vẻ dễ thương của trẻ con, rõ ràng anh trai vì giận và cũng
không tìm được lý lẽ nào để bao biện nên không nói thêm lời nào nữa, nhưng vẫn
nắm chặt lấy tay cô.
Cô đứng thẳng, anh trai quỳ gối, vừa lấy khăn tay lau
máu cho cô vừa dỗ dành ngon ngọt: “Đừng giận nữa, được không? Haizzz, anh thật
ngốc, anh học là sẽ biết đi ngay thôi”.
Cô không nói, cúi đầu nhìn chàng trai đang quỳ gối
trước mặt, các ngón tay rất nhiều lần đưa ra định chạm lên những sợi tóc của
Mục Thần Chi nhưng lại thôi, hai mắt đỏ mọng.
Chưa bao giờ cô giận dỗi, chưa bao giờ cô gọi tên anh
như thế, cũng chưa bao giờ khóc với anh. Đứng trước anh, cô chỉ mỉm cười.
Một người, có thể cười với người họ thích nhưng chỉ có
thể khóc với người họ yêu.
Cô mặc chiếc váy theo phong cách Bohemia, chiếc váy
với những tầng voan mỏng tung bay theo gió. Trong ánh nắng mặt trời buổi sớm
mai, cô toát lên vẻ đẹp như nữ thần.
Cô vẫn như xưa, có điều mái tóc đã cắt ngắn. Những sợi
tóc màu hung đỏ rũ hai bên tai, chỉ cần một nụ cười mỉm cũng khiến tim anh loạn
nhịp. Nhưng tất cả đã không còn như trước nữa, dù gương mặt ấy vẫn sâu đậm
trong trái tim anh.
Cô và anh trai ở phòng bên, hệ thống cách âm của khách
sạn không tốt lắm, anh mơ màng thiếp đi trong khi nghe thấy những tiếng động mơ
hồ rồi gặp rất nhiều giấc mơ.
Anh mơ thấy mình hồi nhỏ, vì không cẩn thận nên làm vỡ
chiếc bánh quẩy đồ chơi bằng pha lê của anh trai khiến cho anh trai nổi trận
lôi đình. Mục Thần Chi lớn hơn anh chín tuổi, chưa bao giờ tranh giành đồ chơi
với anh, mà theo như những gì anh nhớ thì anh trai không hề thích đồ chơi.
Mục Thần Chi vừa sa sầm nét mặt đã khiến anh sợ phát
khóc. Mẹ đến dỗ dành, anh quệt nước mắt rồi phụng phịu nói: “Anh không thích
con vì con không mang họ Mục, đúng không?”.
“Mẹ, tại sao con không mang họ Phó giống bố, cũng
không mang họ Mục giống anh trai? Mẹ, tại sao chúng ta không ở cùng bố?”
Anh lại mơ đến buổi xế chiều hôm ấy, anh tức tối bấm
chuông cửa, vừa nhìn thấy bố, anh đã hỏi: “Tại
sao lại đồng ý cho Mật Mật đến với Mục Thần Chi?”
“Tiểu Niệm, trong lòng con nghĩ gì, bố rất rõ.”
“Mẹ không nói, anh trai cũng không nói, chỉ cần bố im
lặng thì cả đời này Mật Mật cũng không biết.”
“Cho dù con bé không biết thì các con cũng không thể ở
bên nhau.”
“Cùng lắm là chúng con đến với nhau mà không cần sinh
con cái”.
Lần đầu tiên Phó Khải Hoa nổi giận với anh, những
đường gân xanh trên trán cũng nổi rõ, phập phồng theo từng hơi thở. Anh thấy
đầu óc ù cả đi khi cái bạt tai của bố giáng xuống. Anh thật sự đã hạ quyết tâm,
sẽ không lấy ai khác ngoài cô. Thấy bố ôm ngực nhưng anh vẫn đóng sầm cửa bỏ
đi, nghe “xoảng” một tiếng rất lớn trong nhà, anh cứ tưởng bố trút giận lên đồ
đạc. Anh thật sự không biết bố bị cao huyết áp, tim mạch cũng không tốt.
Anh mơ thấy anh trai trân trọng chiếc hộp nhỏ, trong
đó có tấm hình của cô lúc năm tuổi, tóc tết hai bím, cười tít mắt. Trên bức ảnh
còn có nửa con dấu đỏ, phía sau tấm ản