
iả bộ câm điếc, các cử động của ngón tay
vì giận dữ mà trở nên mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi. Càng cua giống như một bộ
răng cưa cứa vào vết thương nhưng anh ta không bận tâm, chiếc mai cua cứng đờ
cũng bị bẻ “cạch” một phát gãy làm đôi. Tim tôi run run, cảm giác con cua hấp
bị xé xác phanh thây ấy chính là mình, còn Mục Thần Chi chính là một con thú
điên, cho dù có phải làm đau chính mình thì cũng nhất quyết đưa tôi đến chỗ
chết.
“Ăn!” Mục Thần Chi đưa thìa cơm có trộn với thịt cua
đến trước miệng tôi, mặt lanh tanh.
Tôi co rúm người, nép sát đầu vào thành ghế sô pha.
“Tôi không đói. Tôi không muốn ăn.”
Mục Thần Chi chau mày. “Em được nuông chiều quá nên hư
hỏng rồi, không có Thịnh Hạ bón cho thì em nuốt không trôi hà? Hay là anh mời
anh ta đến dính lấy em hai mươi tư trên hai mươi tư giờ?”
Sự mỉa mai kịch liệt ẩn chứa trong câu nói của Mục
Thần Chi giống như lưỡi dao đâm sâu vào cơ thể tôi. Tôi nghĩ mặt mình chắc chắn
trắng bệch như tờ giấy, chỉ cần đâm một nhát là rách toang. Tôi chậm chạp nhả
ra từng chữ:
“Tôi… thực sự… không đói. Tôi…”
Chiếc thìa inox lạnh ngắt bị đút vào miệng tôi, va cả
vào răng, những hạt cơm cứng ngắt nhét đầy trong miệng, nuốt không được mà cũng
chẳng thể nhổ ra. Tôi cảm thấy mình sắp nghẹn rồi.
Mật Đào nằm bên cạnh đã ngủ từ lúc nào, nó quay người
một cách lười biếng rồi phát ra những tiếng kêu “meo meo” thoải mái. Còn tôi
thì sao? Ngay cả tư cách để phát ra tiếng nấc cũng không có. Trong tay của Mục
Thần Chi, tôi còn không bằng một con mèo.
Tôi tự cười giễu mình, Phó Tiểu Mật, mày thật ngốc,
sao lại nói là mình không đói chứ? Nhỏ bé như mày thì ngoan ngoãn đợi chết có
phải hay hơn không? Vì sao lại phản kháng mà không biết tự lượng sức mình như
thế chứ? Mày có tư cách nói “không” với Mục Thần Chi sao? Mày chỉ là con cá
đang thoi thóp bị người ta quẳng lên thớt, có thể bị chặt làm đôi bất cứ khi
nào anh ta ra lệnh. Cứ lúc nào người ta tức giận là sẽ cứa một nhát dao lên
người mày. Mày không biết người ta tính khí thất thường và có sở trường là báo
thù sao? Mày còn dám trêu tức người ta trong bệnh viện, nên bây giờ bị sỉ nhục
như thế thì cũng là do mày tự chuốt lấy thôi…
Những hạt cơm dính quanh miệng nhưng tôi không dám đưa
tay lên lau, cứ run rẩy như thế, mặc cho Mục Thần Chi đút cơm, cảm giác mọi vật
trước mắt càng lúc càng trở nên mờ ảo.
Nước mắt tấm tức rơi xuống mu bàn tay Mục Thần Chi,
thấy anh ta sững sờ giây lát, tôi lại bắt đầu hoảng sợ, bởi nước mắt của tôi
dám rơi xuống mà không có sự cho phép của Mục Thần Chi, lại còn làm bẩn tay anh
ta nữa.
Tôi tưởng Mục Thần Chi sắp nổi giận nên hốt hoảng giải
thích trong khi những hạt cơm vẫn còn tắc nghẹn trong miệng: “Không phải tôi cố
ý, thật sự là tôi không cố ý”.
Mục Thần Chi quẳng bát cơm rồi bất ngờ ôm chặt lấy
tôi, không quan tâm đến những hạt cơm trên miệng tôi bám lên áo. Anh ta cứ ôm
tôi thật chặt, giọng nói đầy ân hận xót xa: “Không ăn nữa. Chúng ta không ăn
nữa”.
“Tôi ăn, tôi ăn. Rất ngon mà, thật sự là rất ngon.”
Lúc Mục Thần Chi ôm, tôi bị anh ta chạm phải vết
thương trên eo đau đến mức toát mồ hôi lạnh nhưng không dám lên tiếng, chỉ liên
tục gật đầu.
Mục Thần Chi chua xót lau những hạt cơm dính quanh
miệng tôi. “Anh đi pha mỳ tôm cho em nhé!”
Mục Thần Chi vẫn còn nhớ tôi có một thói quen lạ lùng
là khi bị bệnh sẽ thích ăn mỳ tôm. Trong lòng tôi bỗng nhen nhóm một nỗi đau
xót, vô cùng bế tắc. Anh ta uy hiếp tôi, rồi lại đối xử tốt với tôi như vậy là
ý gì? Đến nước này rồi, tại sao anh ta còn phải lừa gạt, diễn kịch với tôi? Thà
rằng anh ta đừng nhớ đến, đừng quen tôi thì tốt biết bao.
Nhìn vào những sợi mỳ trong tô sứ trắng, tôi cảm giác
đầu mình nặng trịch còn thân thể lại nhẹ bẫng, như mơ màng thấy mình khi còn
bé, ngồi trước bàn ăn và không ngừng khoắng thìa trong bát cơm.
Bố tôi hỏi: “Không ngon sao?”.
“Mật Mật không muốn ăn cơm, Mật Mật muốn ăn mỳ tôm,
cái loại sợi xoăn tít ấy.” Bàn tay nhỏ mũm mĩm vẽ hình sợi mỳ.
“Con đợi chút, đó là mỳ ăn liền, sẽ có ngay thôi.”
Ngày ấy, trong gói mỳ tôm vẫn chưa có túi dầu ăn, chỉ
có một gói gia vị rất đơn giản, cảm giác khi những sợi mỳ xoăn tít đưa vào
miệng thì cũng khiến lòng trở nên ấm áp.
Tôi chớp chớp mắt, ánh nhìn đã trở nên rất đỗi mơ hồ,
luồng không khí tắc trong tim khi thoát ra khỏi miệng lại biến thành tiếng khóc
nức nở. Tôi lật đi lật lại những sợi mỳ khiến nước mỳ nóng bắn vào tay đau rát,
tay tôi run lên rồi toàn thân cũng run rẩy.
Mục Thần Chi ghì chặt tôi vào lòng, tôi không ngừng
đấm mạnh lên lưng anh ta. Nghe thấy tiếng khóc của chính mình mà đầu óc tôi ong
ong, tôi khó nhọc hít thở nhưng vẫn gào lên như xé ruột xé gan: “Anh trả lại bố
cho tôi! Trả cho tôi! Tại sao anh không giết luôn tôi đi?”
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu. Đến khi đôi mắt
sưng húp lên không còn mở ra được, tôi như quả bóng xì hơi mềm nhũn trong vòng
tay của Mục Thần Chi, cứ để anh ta giúp tôi chải tóc. Trong phòng đang du dương
giai điệu của bài hát mà chúng tôi cùng thích, nhưng tôi đã hoàn toàn không