
, yếu đuối, lương thiện, huynh vẫn nên đem mọi thứ mà huynh biết nói cho ta được không?” Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, nhất định phải làm cho hắn nhả ra toàn bộ, nếu không nàng sẽ thua!
“Ta muốn gặp Kì Nhi.” Vừa nghĩ đến nàng dựa vào người nam nhân khác, Thượng Quan Duệ Dịch đã muốn giết người. Hắn không quên Vân Tinh nói tỷ muội các nàng đều phải gả đi. Hắn không muốn Kì Nhi gả cho người khác, nhưng cũng mâu thuẫn vì không muốn để Vân Tinh gả.
“Chuyện này…” Thật phiền toái, vô cùng phiền toái.
“Ta nhất định phải gặp Kì Nhi trước.” Hắn nói hết sức kiên quyết.
Sự tình trọng đại, cũng không thể chậm trễ. “Được rồi! Chiều mai huynh đến Phi Bộc sơn trang, ta cho huynh gặp Kì Nhi.” Đến lúc đó phải nghĩ cách mới được. Nàng không thể dùng hai thân phận xuất hiện đồng thời.
“Một lời đã định.”
…………………
“Tiểu thư, Thượng Quan công tử và Lệ công tử đến rồi.” Tiểu Thúy gõ nhẹ vào cửa phòng Kì Nhi.
“Ta biết rồi.” Phiền phức đến rồi, còn một lần hai người nữa. Thật là một cảnh diễn mệt người.
“Cứ làm theo như lời ta nói.” Kì Nhi căn dặn Dung Nhi và Tâm Nhi.
“Dạ.”
Các nàng đi đến đại sảnh, Dung Nhi lại ra ngoài bằng cửa sau.
Vừa đến đại sảnh, Kì Nhi lập tức lộ ra vẻ tươi cười tràn đầy hào sảng. Đây cũng sắp trở thành nụ cười chuyên nghiệp thứ hai của nàng.
“Hai người cũng thật đúng giờ.”
“Ở trong phủ của mình sao Vân cô nương còn mặc nam trang?” Lệ Tĩnh vừa lễ độ lại khó hiểu mà nhìn nàng.
“Lát nữa có thể phải ra ngoài một chuyến.” Nàng nhìn thấy Dung Nhi từ ngoài cửa đi vào.
“Kì Nhi đâu?” Thượng Quan Duệ Dịch nhìn nàng hỏi.
“Thiếu gia.” Dung Nhi khẽ gọi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nụ cười của Kì Nhi gần như cũng biến mất, nàng ra lệnh cho tỳ nữ bên cạnh: “Đi mời tiểu thư ra đây.”
“Dạ.” Tỳ nữ thật sự đi vào bên trong.
“Thiếu gia.” Giọng điệu của Dung Nhi càng thêm gấp gáp, giống như có chuyện gì quan trọng muốn tìm nàng.
“Ta đã biết.” Diễn xuất của Dung Nhi rất tốt. Nàng quay đầu nói với Lệ Tĩnh: “Thật có lỗi, ta còn có chuyện quan trọng phải làm gấp, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Vẻ mặt nàng áy náy, cũng có chút gấp gáp. “Xin Lệ công tử xem chừng Thượng Quan công tử, đừng để cho huynh ấy có hành động gì không hợp lễ với Kì Nhi.”
“Ta sẽ chú ý.” Lệ Tĩnh vuốt cằm đáp ứng, không để ý tới sự trừng trợn của Thượng Quan Duệ Dịch. Yêu cầu của nàng rất hợp lý, hắn không có lý do gì không đáp ứng.
“Đa tạ Lệ công tử.” Kì Nhi chắp tay hành lễ, căn dặn Tâm Nhi bên cạnh: “Bảo vệ tiểu thư cho tốt.” Nói xong nàng liền vội vàng đi ra ngoài.
“Xem ra người ta coi huynh là kẻ háo sắc.”
Lệ Tĩnh giễu cợt hắn, nhưng Thượng Quan Duệ Dịch cũng không cười, tâm tình phức tạp mà nhìn theo bóng dáng của nàng rời đi .
Lao ra cửa, Kì Nhi lập tức trở lại phòng bằng cửa sau, đem nam trang đổi thành nữ trang, còn cẩn thận đeo lại ngọc bội đã tháo xuống.
Vọt ra đại sảnh cách đó không xa, nàng điều hòa tốt hơi thở, ung dung tao nhã mà đi vào.
“Kì Nhi.” Thượng Quan Duệ Dịch vừa nhìn thấy nàng liền dịu dàng gọi khẽ.
“Quả thực cùng Vân Tinh cô nương giống nhau như đúc, nhưng Kì Nhi cô nương càng xinh đẹp.” Lệ Tĩnh vừa thốt lên, lại khiến cho Thượng Quan Duệ Dịch lườm lườm. Hắn thật sự không rõ lắm, rốt cuộc Thượng Quan Duệ Dịch thích người nào? Sao lại ghen như vậy?
Kì Nhi dịu dàng nở nụ cười. Nói thừa, mặc nữ trang đương nhiên có vẻ xinh đẹp hơn, nếu không lúc nãy sao nàng phải mặc nam trang đánh lừa thị giác của bọn họ?
“Kì Nhi, nàng…” Thượng Quan Duệ Dịch tiến lên muốn nắm tay nàng… Kì Nhi vội vàng né tránh hắn, trốn ở sau lưng Tâm Nhi, làm bộ rất là sợ hắn, khiến người ta hết sức thương tiếc.
“Thượng Quan công tử, có gì thì mời nói, nhưng xin đừng động tay động chân với tiểu thư nhà ta.” Tâm Nhi nghiêm mặt, khăng khăng không cho hắn đụng tới Kì Nhi.
Thượng Quan Duệ Dịch lập tức đẩy nàng ra, đem Kì Nhi hơi sợ hãi kéo vào trong lòng.
“Tiểu thư!” Tâm Nhi không kịp cứu, lại bị Lệ Tĩnh ra tay ngăn lại. “Lệ công tử, ngài làm gì vậy?”
“Để cho hai người bọn họ nói chuyện đi.” Lệ Tĩnh thở dài, lần đầu tiên hắn thấy bạn thân để ý một cô nương như vậy, cho dù làm trái lời hứa với Vân Tinh, hắn cũng muốn giúp Thượng Quan Duệ Dịch ôm được mỹ nhân về.
“Điều này sao có thể, tiểu thư…” Tâm Nhi nhìn Kì Nhi bị lôi đi, lại bất lực.
“Ta không muốn…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kì Nhi nhăn lại, nàng không muốn ở một mình với hắn, hắn sẽ bắt nạt nàng… Làm sao bây giờ? Nàng lại không thể thừa nhận mình chính là Vân Tinh. Hơn nữa mục đích của nàng còn chưa đạt được.
Mãi đến khi bị kéo đến trong chiếc đình ngoài hoa viên, trên mặt của nàng vẫn tràn ngập vẻ vô tội, bất đắc dĩ cùng đáng thương.
“Kì Nhi, nàng có biết ta nhớ nàng thế nào không?” Ôm chặt lấy nàng, hắn rất muốn che chở nàng trong ngực như vậy cả đời. Sự giãy giụa đối với Vân Tinh trong lòng cũng bay xa theo sự xuất hiện của nàng.
“Huynh… buông ta ra…” Kì Nhi không được tự nhiên mà giãy giụa. Nghĩ lại nàng đường đường là một công chúa, sao hắn có thể tùy tiện kéo nàng, ôm nàng chứ?
“Tin tưởng ta, ta sẽ không tổn thương nàng.” Hắn thương nàng còn không hết. Nhưng… Nhìn nàng, sao có