
vấn: “Địa điểm cụ
thể.”
Tả Húc cẩn thận lắc đầu:
“Vì
sự an toàn của tôi, cô có dám hay không dám đơn thương độc mã đi theo tôi?”
“Dám, mấy giờ?” Lương Ưu Tuyền trong mắt hiện lên ánh mắt sắc bén.
“Đêm nay 10 giờ rưỡi. Cái miệng của cô
không an toàn nên tạm thời địa điểm phải giữ bí mật. Nhưng chúng ta làm sao đi
ra ngoài bây giờ?” Tả Húc ra vẻ khó xử.
“Ngu ngốc! Trèo tường chứ sao!” Thực không đúng dịp, y tá hỗ trợ cô lại đang nghỉ
đông.
Tả Húc mím môi gật đầu…
Hắc hắc, thành công.
Lương Ưu Tuyền nhìn đồng
hồ, đưa tay xuống dưới nệm lôi ra một khẩu súng, sau đó ngồi xếp bằng trên
giường lắp đạn vào.
“Được rồi. Tôi thừa nhận mình là cảnh sát.
Như anh đã nói, tôi ngoài giám sát anh còn phải đảm bảo an toàn cho anh. Đừng
lo lắng, nhất định tỷ tỷ sẽ bảo vệ cậu.”
Tạch! Tạch! (Tiếng lên
đạn.)
“? !”… Tả Húc thấy thế lùi lại
vài bước. Đúng là đời người trắng đen lẫn lộn, thế nào là bảo vệ? !
Bệnh viện vì tránh những
phát sinh ngoài ý muốn cho nên bên ngoài hành lang luôn có đèn sáng trưng, cả
năm không tắt bao giờ. Mà khi bệnh nhân đi ngủ thì bên ngoài phòng bệnh luôn có
cửa sắt để đảm bảo.
Lương Ưu Tuyền tính tình
nóng nảy, nhưng thao tác thì thừa độ chuyên nghiệp.
Kế hoạch chạy trốn như
sau: phá hỏng đường dây điện để mấy cái đèn được đưa đi sửa chữa, đồng thời mở
cửa sắt, chính là nhờ vào dung nhan của Tả Húc. Dùng lời ngon ý ngọt để dụ y
tá, khiến cô ta quên khóa cửa.
Tả Húc mặc áo khoác bên
ngoài áo bệnh nhân, chân bắt chào ngồi trên ghế, rất ngưỡng mộ Lương Ưu Tuyền.
Lương Ưu Tuyền lúc làm
việc thần thái nghiêm túc, không nóng vội không nóng nảy, thủ pháp thuần thục
(lúc này chỵ ấy đang tháo dây điện ạ). Tả Húc cuối cùng cũng thấy cô rất chuyên
nghiệp.
“Cô bắn có chuẩn không?…” Đây mới là vấn đề hắn thực sự quan tâm.
“Ý anh là gì? Bắn cái bia đang chuyển động
hay đang đứng yên?”
“…” Tả
Húc nhìn chính mình, xem ra phải miêu tả lại hoạt động của cái bia: “Thí
dụ như trong lúc đang đuổi theo đối tượng. Lúc ban ngày, cách đối tượng vài
thước thì cô có bắn trúng hắn được không?”
“Không nhất định, còn muốn xem hướng gió,
tốc độ, có hay không có chướng ngại vật.” Lương
Ưu Tuyền xem hắn bằng một con mắt, nói đầy ẩn ý: “Một phát không
trúng thì có sao đâu, đạn vẫn còn là được rồi.”(ý chị ấy là còn đạn là còn bắn đó ạ ~ đàn bà thật đáng sợ).
“…” Tả
Húc co rúm người lại. Quả nhiên là một cảnh sát bạo lực, hơn nữa cô ta còn được
phép sử dụng súng. Thôi được rồi, tốt nhất sau này nên bớt chọc giận cô ta.
“Cạch !”… Tóe lửa… Một mảng tối
đen.
Lương Ưu Tuyền nhảy xuống
đất, phủi phủi tay. Y như kế hoạch, hai người đều nằm im trên giường giả vờ
ngủ.
5 phút sau, y tá cùng thợ
điện đã đến. Khi ánh đèn pin chiếu xuống, Tả Húc trở thành bộ dạng buồn ngủ mắt
híp híp để tấn công trái tim y tá nọ. Hắn liếm liếm môi, khát vọng nói: “Mau hôn tôi đi
Bạch y thiên sứ! Mỹ nam ngủ chính là đang chờ đợi thiên sứ đến đánh thức.”
Lương Ưu Tuyền lúc này
thực sự hối hận buổi tối đã ăn hai cái bánh.
Y tá vẫn còn trẻ làm sao
chống lại được thể loại mê hoặc như thế này. Cô xấu hổ mân mê vạt áo. Cô là rất
muốn hôn, nhưng lại ngại người thợ điện đang ở bên ngoài. Lúc này làm sao có
thể giở trò với bệnh nhân được.
Tả Húc lén huých vào mu
bàn tay của người y tá, ý ám chỉ muốn ra ngoài tản bộ.
“Khụ khụ! Số 438 mau rời giường đi làm
kiểm tra sức khỏe.” Cô y tá nghiêm trang ra mệnh lệnh.
Tả Húc ngoan ngoãn nghe
theo, nhắm mắt theo đuôi đuổi theo y tá.
Lương Ưu Tuyền âm thầm
búng tay một cái, giỏi lắm! Đúng là người này chỉ có mỗi khuôn mặt là hữu dụng
thôi.
Thợ điện rất nhanh đã sửa
xong cái đèn. Trông chừng người bệnh mà nói không phải công việc của hắn, cho
nên hắn mang theo dụng cụ vội bỏ chạy.
Lương Ưu Tuyền nhanh
chóng bò dậy. Dùng chăn với gối giả dạng hai người đang nằm trên giường xong,
cô ngồi chờ Tả Húc quay lại.
10 phút sau Tả Húc lén
lút quay lại phòng bệnh. Kì thật hắn muốn tự mình bỏ chạy, nhưng nghĩ đến sau
này vẫn phải đụng mặt cô ta liền quay lại. Hắn còn chưa muốn chết.
Lương Ưu Tuyền bước ra
cửa, hé ra một khoảng nhỏ, mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng. Thấy không
có ai, hai người liền nằm rạp xuống đất tiến lên, thuận lợi bò qua quầy phục
vụ.
Lương Ưu Tuyền trước đó
đã thăm dò địa hình liền dẫn Tả Húc đến một bức tường hơi thấp. Cô lui về phía
sau vài bước, sau đó bật thật manh, nhanh chóng trèo qua bức tường.
Tả Húc ngoan ngoãn ứng
thanh, nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp tiểu y tá.
Thả Húc thở dài, huýt một
tiếng sao: “Cô
không làm cảnh sát thì cũng có thể làm diễn viên đóng thể. Nam hay nữ đều
được.”
“Đừng lắm chuyện. Mau lên đây.” Lương Ưu Tuyền không có thời gian cùng hắn pha trò,
vươn tay ra cho hắn.
Tả Húc thấy cô nhiệt tình
như vậy, nếu tự mình nhảy qua tường thì có lẽ là không nể mặt cảnh sát tỷ tỷ,
cho nên nắm lấy tay Lương Ưu Tuyền, dưới sự giúp đỡ của cô nhảy qua bức tường.
Vừa đúng lúc có một chiếc
taxi đi ngang qua, Tả Húc giơ tay ra vẫy lại. Hai người một trước một sau ngồi
trên xe: “Rạp Tinh Hỏa.”
Lương Ưu Tuyền