
ương thừa tướng đang nằm
trên giường xuống quỳ rập trên đất, lại giải huyệt câm cho Lương thừa
tướng, bị đau nhưng hắn không dám lên tiếng kêu, khó khăn lên tiếng hỏi:
- Ngươi là ai? Muốn gì ở bản thừa tướng?
Người thần bí phất tay, bóng đen kia liền hiểu mà đốt lên một ngọn lửa nhỏ
mồi cho chiếc đèn cầy trên bàn. Qua ánh sáng le lói, Lương thừa tướng
cuối cùng cũng nhận diện được người thần bí đó, hắn liền biến sắc lắp
bắp gọi:
- Uy… Uy vương…
Trần Duy Cẩn nhếch mép cười,
không thèm nhìn lấy một cái. Hít vào mấy hơi, Lương thừa tướng như lấy
lại được tinh thần, cứng miệng nói:
- Ngài làm vậy là có ý gì? Lẽ nào ngài không biết mưu hại mệnh quan triều đình phải bị tội gì sao?
Trần Duy Cẩn lại giễu:
- Bản vương dám đến đây lẽ nào lại còn sợ?
Phải. Người khác có thể sợ, nhưng Uy vương mà sợ thì đâu còn là Uy vương. Hắn không sợ quyền lực, chẳng ngại quyền thế, chính người như hắn mới thật
khó đối phó, điều gì có thể làm hắn lay chuyển đây.
Quan trọng
hơn là bây giờ, Uy vương không phải đã về vây cánh của tam hoàng tử Nam
Thiên Phong sao, lẽ nào lần này hắn đến đây để giết người thủ tiêu?
Càng suy nghĩ, Lương thừa tướng càng sợ hãi, mồ hôi ứa ra như tắm.
- Ngài… muốn gì?
- Không cần sợ hãi như thế. Lần này, bổn vương tới là có việc muốn bàn
với ngài. Đương nhiên, sẽ không bắt Lương thừa tướng phải chịu thiệt
thòi rồi.
Lương thừa tướng nghe thế càng biến sắc.
Thanh Phong cầm quyển sổ quăng trước mặt Lương thừa tướng, Lương thừa tướng run rẫy cầm lên đọc, càng đọc càng tái mặt.
Làm sao có thể? Hắn đã làm việc cực kỳ cẩn thận, làm sao Uy vương lại có
thể tìm ra được manh mối, không những vậy, mà lại còn nắm giữ rành mạch
những việc hắn làm nữa.
Lương thừa tướng nhìn Trần Duy Cẩn với ánh mắt không thể ngờ được.
Trần Duy Cẩn không tỏ ra biểu tình, chỉ bình bình nói:
- Bổn vương muốn ngươi làm một việc. Không biết Lương thừa tướng sẽ đáp ứng không?
Lần đầu tiên trong đời, Lương thừa tướng cảm thấy uy hiếp đến như vậy, là
do hắn quá tự mãn với trí thông minh của mình hay trước nay vẫn là xem
thường khả năng Uy vương?
Dù là nguyên nhân nào cũng không thay đổi được sự thật bây giờ hắn không có quyền chọn lựa… Một ngày nọ, trong
kinh thành lan truyền một tin tức: Lương thừa tướng từ mặt nữ nhi của
mình là Lương Tiểu Nguyệt, kể từ bây giờ nàng đã không còn là người của
Lương gia nữa. Lương Tiểu Nguyệt là ai? Chính là chính phi của Uy vương
Trần Duy Cẩn.
Nhiều người đoán già đoán non, có người cho rằng kể từ khi Tiểu Nguyệt gả cho Uy vương không còn qua lại với Lương gia nên
chọc Lương thừa tướng tức giận, lại có người đoán rằng là vì Uy vương
bây giờ tình thế bất lưỡng lập với thái tử Nam Thiên Nhất, giữa hai hiền tế Lương thừa tướng quyết định từ bỏ Uy vương, để chứng minh lòng trung của mình với thái tử Nam Thiên Nhất…
Dù họ có suy đoán đến mức
nào thì vẫn không cách nào biết sự thật phía sau bức màn và những lời
nói đó cũng không bao giờ đến được tai của Tiểu Nguyệt.
Từ trước, Trần Duy Cẩn đã cẩn thận dặn dò hạ nhân trong phủ tuyệt đối không được
bàn tán để đến tai Tiểu Nguyệt, ai vi phạm loạn côn đánh chết, gia đình
bị đem bán ra ngoài. Vậy nên Tiểu Nguyệt được bảo hộ kỹ lưỡng, hoàn toàn không hề biết gì về mọi sự bên ngoài. Mà liệu rằng, nếu biết được, nàng cũng có hiểu “từ mặt” là gì không? Nàng còn chẳng ý thức được phụ thân
là gì kia mà.
Khi thái tử Nam Thiên Nhất nghe được tin này chỉ
nhíu mày thầm trách Lương thừa tướng trong lúc này còn làm chuyện. Nhị
hoàng tử Nam Thiên Cung vẫn một mặt bàng quan thế sự, nhưng không ai
biết được hắn đang suy nghĩ gì. Tam hoàng tử Nam Thiên Phong chỉ hừ lạnh không để ý. Tứ hoàng tử Nam Thiên Thần cũng lâm vào suy tư trong sự gây phiền hà của Lão Khấu ở kế bên.
Thấy Nam Thiên Thần vẫn lo nghĩ cho Uy vương như vậy, Lão Khấu điên cuồng gào thét:
- Uy vương thật sự đã làm phản rồi…
Lão hoàng đế trên giường bệnh nghe xong chỉ đơn cười nhạt xem như có như không, nhẹ giọng thầm nhủ:
- Đến lúc rồi sao…
Và tình tiết ấy cũng chỉ là một nét bút để tô điểm cho cuộc chiến đang tới hồi quyết liệt trên triều đình kia…
——— ———–
Phủ tứ hoàng tử.
- Ngài có vẻ vẫn bình tâm nha.
Tứ hoàng tử Nam Thiên Thần đang viết chữ ở thư phòng, nghe tiếng nói thì
ngẩng mặt lên nhìn, thấy gương mặt của Trần Duy Cẩn như cười như không ở đối diện, ánh mắt hắn lóe sáng tỏ vẻ hài lòng. Nam Thiên Thần đặt bút
xuống, vẫn giữ vẻ vô ưu cười cười với Trần Duy Cẩn.
- Uy vương ngài đang cực công làm việc như thế, bổn hoàng tử đương nhiên cũng phải làm đúng bổn phận của mình chứ.
Trần Duy Cẩn tiếp tục hỏi:
- Ngài vẫn tin ta?
Nam Thiên Thần vẫn cười nhưng trong mắt lại một tia sắc bén.
- Dù ta không tin ngài, ta cũng phải tin tưởng vào cách nhìn người của ta chứ.
Nếu thật sự Trần Duy Cẩn muốn chọn tam hoàng tử Nam Thiên Phong làm đối
tượng ký thác thì ngay từ đầu hắn đã không tìm tới Nam Thiên Thần. Cũng
có thể, tìm đến Nam Thiên Thần là một cách nghi binh, dù sao từ trước
đến giờ có thể nói là Nam Thiên Thần đơn phương nhận lấy thành quả do
Trần D