
sức vẫn không thể xác định được vị trí của đoàn binh đó. Phượng Thành quả nhiên là
lão cáo già, không dễ dàng để lộ sơ hở. Đoàn tư binh đó chính là vũ khí
cuối cùng của Phượng gia.
Đang lúc bàn luận, bỗng nhiên Trần Duy
Cẩn và Thanh Phong cảm nhận được sát khí, hai người xem như không có
chuyện gì, hành động như thường. Ngay sau đó, từ trên nóc nhà có một hắc y nhảy xuống, mái ngóc bị vỡ quăng tung toé, hắc y hướng mũi kiếm vào
Trần Duy Cẩn đâm tới. Thanh phong liền ra tay đỡ lại, hai người bắt đầu
cuộc giao đấu. Trần Duy Cẩn vẫn an vị, nhấp một ngụm trà xem diễn biến.
Võ công của hắc y tương đương với Thanh Phong, đánh nhau đã được một lúc
vẫn không ai chiếm được ưu thế. Thấy thế, Trần Duy Cẩn nhàn nhạt lên
tiếng hỏi:
- Là ai phái ngươi đến ám sát ta?
Nghe Trần Duy Cẩn nói thế, hắc y liền tức giận quát:
- Tên cẩu tặc nhà ngươi, lão tử đã muốn giết lâu rồi.
Trong lúc đáp lời, hắc y liền lộ ra sơ hở, Thanh Phong liền chớp thời cơ tấn
công vào chỗ đó, hắc y liền biết đây là kế khích bác của Trần Duy Cẩn
liền tập trung tinh thần tiếp tục đấu với Thanh Phong.
Trần Duy Cẩn nhếch mép cười nói:
- Là thái tử? Nhị hoàng tử hay là… tứ hoàng tử Nam Thiên Thần?
Nghe tới tên Nam Thiên Thần, hắc y liền kích động, nhìn Trần Duy Cẩn đang
dương dương tự đắc bằng cặp mắt toé lửa. Hắn liều chết thoát khỏi Thanh
Phong xông qua tấn công Trần Duy Cẩn.
Khi mũi kiếm đến sát, Trần
Duy Cẩn tung ra một cước, chiếc ghế dịch sang một bên né được mũi kiếm
của hắc y, Thanh Phong ngay đó cũng tấn công tới, hắc y xoay người đỡ
đòn, trong lúc đỡ lấy một kiếm của Thanh Phong thì hắc y vô thanh vô tức bị một thanh kiếm khác kề vào cổ. Hắn kinh ngạc nhìn lại chủ nhân của
thanh kiếm đó – Trần Duy Cẩn.
Trần Duy Cẩn cười nhạt:
- Tứ hoàng tử thật phát ngươi đến đây sao? Lão Khấu sư phụ?
Đôi mắt của hắc y nhân liền lộ sự kinh ngạc nhưng hắn vẫn cắn răng không
đáp. Thanh Phong tiến đến giật cái khăn đen che mặt của hắn ra, quả đúng là Lão Khấu, sư phụ của Nam Thiên Thần.
Lão Khấu trừng mắt nói với Trần Duy Cẩn:
- Muốn giết cứ giết. Không cần phải nói nhiều.
- Đây là ý tứ của tứ hoàng tử sao?
Lão Khấu khinh thường nhìn Trần Duy Cẩn quát:
- Kẻ gian tặc như ngươi dù sao Lão Khấu ta vẫn muốn giết.
Trần Duy Cẩn khẽ cười rồi rút kiếm lại, hắn nói:
- Ngươi đi đi.
Nghĩ rằng mình bị xem thường, Lão Khấu tức giận nói:
- Dù ngươi có thả ta cũng đừng mơ tưởng ta sẽ tha cho ngươi. Lão Khấu ta sẽ theo giết ngươi tới tận cùng.
Thanh Phong lên tiêng nói:
- Lão đã hiểu lầm chủ tử của ta…
- Có gì hiểu lầm chứ? Tên gian tặc thấy lợi quên nghĩa này…
Thanh Phong định nói tiếp thì bị Trần Duy Cẩn đưa tay lên bảo im lặng, Trần Duy Cẩn nhìn Lão Khấu nghiêm túc nói:
- Ta có làm gì cũng là tứ hoàng tử mới có quyền quyết định. Không phải ngươi!
Lão Khấu siết chặt tay, mặt giận đỏ trừng Trần Duy Cẩn xong tung người lao ra ngoài biến mất.
Trong căn phòng bị tàn phá tan hoàng, Thanh Phong bật gọi:
- Gia…
Trần Duy Cẩn cười cười tự nói:
- Tứ hoàng tử quả nhiên không phụ lòng mong đợi của ta. - Lương thừa tướng, mọi chuyện đã sắp đặt đến đâu rồi?
Trong căn phòng họp bí mật ở phủ thái tử, thái tử Nam Thiên Nhất và Lương
thừa tướng đang bí mật bàn bạc với nhau. Giọng điệu của Nam Thiên Nhất
cay cú, Lương thừa tướng tự hiểu hắn đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.
- Tư binh của ta đã bí mật tập hợp cách kinh thành năm trăm dặm, chỉ cần có chỉ thị của thái tử, chúng ta sẽ lập tức xuất binh.
Mấy năm nay, Lương thừa tướng đã bí mật nuôi dưỡng tư binh nhằm củng cố thế lực của mình, số lượng cũng đạt đến bảy, tám ngàn người. Từ lúc Lương
thừa tướng quyết định quy về thế lực của Nam Thiên Nhất, hắn cũng đã bộc lộ bí mật này cho Nam Thiên Nhất biết, đó chính là quân cờ mấu chốt để
có thể đàm phán quyền lợi tương lai sau này.
Đúng thật số lượng
đó so với quân đội của Nam Quốc chẳng tính là gì, nhưng nếu dùng bất ngờ tập kích hoàng cung, giành được ngọc tỉ, danh chính ngôn thuận đăng
ngai kia thì còn sợ ai thảo phạt sao. Càng nghĩ, Lương thừa tướng càng
cảm thấy mình càng có nhiều phần thắng. Uy vương đúng thật là có ấn tín
triệu tập hai mươi vạn quân đấy, nhưng hắn dám điều động sao? Đội quân
đó còn phải ở biên cương canh giữ ngày đêm kìa. Mà cho dù hắn dám điều
quân đi, đó chính là mưu phản, những tướng lãnh khác nào để yên. Cứ như
vậy, chỉ cần dẹp được hơn năm ngàn ngự lâm quân bảo hộ hoàng cung và lão hoàng đế, ngai vàng này chắc chắn sẽ nằm trong tay. Đến lúc đội binh
gần kinh thành nhất nhận được tin quay về bảo vệ, mọi chuyện đã ngã ngũ
rồi. Đột nhiên, Lương thừa tướng lại nghĩ có nên cảm tạ lão hoàng đế gần đất xa trời kia năm xưa đã hạ chiếu tuyệt đối cấm nuôi dưỡng tư binh để tập trung binh lực bảo vệ biên giới không? Khoé miệng của Lương thừa
tướng càng lúc càng nhếch cao, đắc ý thấy rõ.
Nam Thiên Nhất dạo
gần đây chứng kiến sự bành trướng thế lực của tam hoàng tử Nam Cung
Phong trong khi bản thân mình bị bó bột đã khiến hắn từ sớm không còn
kiên nhẫn nữa rồi.
- Được, được. Bổn thái tử sẽ cho các ngươi
biết dám đ